Cân bằng giữa nghệ thuật và học thuật giúp trẻ em phát triển tốt hơn
GINA PROSCH
Những học sinh của trường học được xây bằng gạch và vữa đang dành rất nhiều thời gian vào các kỳ thi đầy thử thách. Từ khi bước vào trường mẫu giáo, những đứa trẻ đó đã bị thúc đẩy để luôn sẵn sàng cho việc học đại học. Các lớp học thì nghiêm ngặt. Các kỳ thi thì nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Hối thúc, hối thúc, hối thúc.
Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thay vì gây áp lực cho những người trẻ tuổi theo đuổi con đường học thuật, lại khuyến khích các em cân bằng cuộc sống của mình bằng cách tham gia học các môn nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, diễn kịch, và múa? Ngoài việc dạy một số thao tác vận động căn bản, nghệ thuật còn dạy cho các em những điều gì khác?
Làm việc theo nhóm vì mục đích nghệ thuật
Hóa ra, những lớp học nghệ thuật lại là một nơi tuyệt vời để học cách phối hợp nhóm và những khả năng giao tiếp. Một giáo viên nghệ thuật đã về hưu, bà Michelle Michaelson-Gard nói rằng: “Học sinh phải chia sẻ với nhau các món dụng cụ và vật liệu, cũng như phải học cách để làm việc cùng nhau và trợ giúp nhau. Các lớp học nghệ thuật thường khá ồn ào; tuy nhiên điều gây ngạc nhiên là có rất nhiều cuộc trao đổi liên quan đến việc chia sẻ các ý tưởng, đưa ra các đề nghị, bộc lộ các mâu thuẫn, chúc mừng thành quả đạt được…Tất cả những ồn ào ấy thật ra đều đem đến sự tích cực.”
“Qua nhiều thập niên làm giáo viên của ban nhạc, tôi nhận thấy rằng ban nhạc dạy cho học sinh làm thế nào để trở thành một phần của nhóm và học cách làm việc cùng nhau. Đôi khi, tôi nghĩ rằng ban nhạc chính là một gia đình lớn, đôi khi hơi rối loạn khi phối hợp cùng nhau để đạt được một mục tiêu chung là tạo ra âm nhạc,” cô Kate Metzger, một giáo viên dạy nhạc ở Aurora, tiểu bang Nebraska, chia sẻ.
Cô Jennifer Winkelman, chủ nhân của Midmo Conservatory of Dance, nói rằng, “Múa là một hình thức nghệ thuật hoạt động nhóm. Mọi người làm việc chung với nhau để biểu diễn phần của mình và để tiết mục đó trở nên hoàn hảo. Múa khuyến khích trẻ em giao tiếp với nhau khi các em cùng nhau tập luyện hướng về một mục tiêu chung.”
Amy Brix, giám đốc Nhà Hát JCHE Teen, nói rằng: “Trẻ em trong chương trình của nhà hát của chúng tôi bắt đầu với những vai diễn rất nhỏ, và các em tập luyện dần dần để nhận được các vai diễn lớn khi có kinh nghiệm. Nhà hát dạy các em rằng không có vai diễn nào là nhỏ và không quan trọng cả, mỗi thành viên trên sân khấu – và cả ở hậu trường – đều góp phần quan trọng vào mỗi tiết mục trình diễn.”
Một người mẹ giáo dục con tại gia là chị Jacklyn Korte nói rằng việc tập trung vào các môn nghệ thuật đã tạo nên khác biệt đáng kể đối với sự năng động của gia đình mình. Chị chia sẻ thêm, “Các con của tôi, 11 tuổi, 9 tuổi, và 6 tuổi đều tham gia lớp học làm gốm, và điều này rất tuyệt vời. Đôi khi, những đứa trẻ lớn hơn thường có nhiều cơ hội hơn; tuy nhiên với việc làm đồ gốm, mọi lứa tuổi đều bắt đầu từ một trình độ như nhau, đang học hỏi và tiến bộ với cùng tốc độ như nhau. Thật là tuyệt vời khi cháu bé 6 tuổi con tôi được học cùng các anh trai môn học mà các anh yêu thích. Chính điều này đã đem đến sự gắn kết và mối quan hệ sâu sắc hơn giữa các anh chị em.”
Kiên trì vượt qua thử thách
Những nhà giáo dục nghệ thuật cũng nhanh chóng nhấn mạnh việc các bộ môn nghệ thuật đã dạy về giá trị của việc thực hành và sự cần thiết phải kiên trì vượt qua thử thách như thế nào.
“Nếu việc thuần thục kỹ thuật của các môn nghệ thuật khác nhau là dễ dàng, thì sẽ chẳng có thách thức nào cả. Các học sinh thường trở nên chán nản và mất kiên nhẫn, nhưng những giáo viên giỏi xem đó là một phần tự nhiên của sự rèn luyện. Các em sẽ học được cách kiên trì và thích thú với những tiến bộ, và sẽ hiểu được rằng quá trình này quan trọng như thế nào,” cô Michael-Gard chia sẻ.
Những điều tương tự cũng diễn ra trong âm nhạc. “Âm nhạc – bất kể là biểu diễn nhạc cụ hay hát – đều dạy cho trẻ em tự tin và thấy được giá trị của việc rèn luyện thường xuyên. Những đứa trẻ sẽ học được tinh thần trách nhiệm với người khác, cho dù chỉ là việc có mặt đúng giờ và chuẩn bị kỹ lưỡng việc tổng dợt hay tham gia biểu diễn hoặc học tập,” ông Jim Jordan, một giáo viên âm nhạc về hưu ở Onawa, tiểu bang Iowa chia sẻ.
“Luôn luôn có lần tổng dợt mà mọi người cảm thấy vở kịch trở thành thảm họa,” ông Brix vừa cười vừa nói. “Tuy nhiên bằng cách nào đó, mọi người sẽ cùng thảo luận với nhau và xem xét kỹ vấn đề. Các em sẽ làm việc chăm chỉ hơn và ghi nhớ kỹ lời thoại của mình, cũng như hiểu rõ các dấu hiệu và vị trí đặt đạo cụ. Bằng cách vượt qua tất cả những khó khăn ấy, các em sẽ nhận được sự tưởng thưởng – những tràng pháo tay của khán giả. Và bon trẻ có được rất nhiều tự tin sau cả quá trình khổ luyện ấy.”
Nghệ thuật thay đổi cuộc sống
Ông Michaelson-Gard kể rằng “Một trong những câu chuyện yêu thích của tôi đã xuất hiện từ rất sớm trong sự nghiệp. Một cậu bé trong lớp mỹ thuật lớp bảy của tôi rất thích vẽ, nhưng cậu lại cúi đầu lên bàn và che giấu khuôn mặt cũng như tác phẩm của mình bên dưới chiếc mũ trùm đầu. Tôi đã chú ý đến nét vẽ xuất sắc của cậu bé và sử dụng một số tác phẩm của cậu để làm ví dụ cho lớp học. Các bạn học của cậu vô cùng ấn tượng và bắt đầu hỏi xem ai đã sáng tác ra chúng. Từng ngày trôi qua, chiếc mũ trùm đầu kia được kéo lên cao từng chút, từng chút một, và rồi cậu đã bắt đầu ngồi ngay ngắn trên ghế của mình. Nhiều năm sau đó, một ngày nọ, sau giờ dạy học, có một cậu thanh niên cao lớn, vạm vỡ bước vào lớp, cậu mặc một bộ quần áo hào nhoáng và sang trọng. Tôi không biết đó là ai; tuy nhiên cậu giải thích rằng mình đang có một bài luận văn cho lớp Anh ngữ có chủ đề phỏng vấn một người đã tạo ra sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của mình. Ngay lập tức tôi biết chính xác đó là cậu bé đội mũ trùm đầu. Cậu thậm chí đã tự thiết kế bộ trang phục đang mặc! Tôi không thể tưởng tượng được ngày hôm nay cậu sẽ như thế nào nếu không có nghệ thuật trong cuộc sống của mình và cơ hội chia sẻ năng lực nghệ thuật của mình với những người khác.”
Còn cô Metzger thì nhớ đến một cô bé đã từng định bỏ học hoàn toàn khi trường thông báo rằng điểm số của cô quá thấp nên không đạt điều kiện tham gia Ban Nhạc Danh Dự. Cô Metzger đã giúp đỡ cô bé, và thay vì bỏ học, cô bé đã nâng cao điểm số của mình. Không chỉ là đã được tham gia vào Ban Nhạc Danh Dự, cô bé đã tốt nghiệp, vào đại học, lấy được bằng cấp âm nhạc, và hiện tại đang dạy cho ban nhạc. “Cô bé đã gần như bỏ học. Tuy nhiên, hãy nhìn cô ấy ngày hôm nay! Thành công, hạnh phúc và cống hiến kiến thức cho các học sinh của mình.”
Cô Winkelman nói, “Tôi biết có nhiều học sinh ‘nhút nhát’ đã nhận được lợi ích từ bộ môn nghệ thuật múa. Một trong các học sinh của tôi vô cùng nhút nhát; cô bé thà trốn trong nhà vệ sinh ở trường thay vì đi ăn trưa. Tuy nhiên, trong thế giới nghệ thuật của mình, cô vô cùng mạnh mẽ. Cô biểu diễn trước hàng ngàn người. Hiện tại, cô đang biên đạo các vũ điệu và bắt đầu dạy điệu múa đó cho nhiều người khác. Thật tuyệt vời khi nghĩ đến việc cô từng không nói chuyện với ai. Nghệ thuật múa đã đem đến cho cô sự tự tin và nền tảng chung để có thể chia sẻ với mọi người.”
Tham gia vào một bộ môn nghệ thuật
Tất cả những thảo luận, thực hành, làm việc nhóm, và tham gia những bộ môn không phải học thuật sẽ tạo ra sự khác biệt tốt đẹp trong thành công lâu dài của trẻ em.
Nếu trường học công hay trường tư ở địa phương của bạn không có các môn nghệ thuật mà bạn yêu thích, hãy tìm bên ngoài phạm vi trường học. Có hàng triệu gia đình theo đuổi việc giáo dục tại gia đều đưa nghệ thuật vào chương trình dạy học của mình bằng cách tham gia các bài học nghệ thuật – múa hoặc âm nhạc tại địa phương cũng như tham gia vào sân khấu cộng đồng. Những cơ hội giúp con bạn tham gia các môn nghệ thuật luôn ở ngoài kia nếu bạn tìm kiếm chúng.
Cuối cùng, giáo dục các môn nghệ thuật không phải là vì lợi ích của nghệ thuật mà là vì sự phát triển của con chúng ta.