Nhân chuyện Dân biểu Liz Cheney, nói về chiêu trò ‘Đại Xảo ngôn’
Hôm 12/05, độc giả của tờ New York Times đã thất vọng khi người phụ trách chuyên mục Thomas L. Friedman công bố sự thay đổi kế hoạch.
“Tôi dự định tuần này là tuần của những tin vui,” ông ta viết, nhưng rồi một điều gì đó đã xảy ra – một điều gì đó lớn đến nỗi để viết về chuyện gì khác đều sẽ là, ông nghĩ vậy, “giống như viết về chuyên mục thời tiết vào ngày hôm sau của vụ bê bối Watergate hay viết về kiến trúc của Nhà hát Ford sau khi Tổng thống Lincoln bị bắn.”
Bằng cách nào đó, tôi không nghĩ rằng các ký giả của thời xưa, khi họ viết về “vụ nổ” Watergate hay vụ ám sát Tổng thống Lincoln, phải mở đầu bài bình luận của mình bằng cách nói với độc giả, như là ký giả Friedman đã làm, rằng: “Đây là một khoảnh khắc trọng đại trong lịch sử Hoa Kỳ.”
Thiên hạ thừa biết điều đó.
Tương tự như vậy, bất kỳ ai viết về một sự giả dối trắng trợn cũng không cần phải liên tục nói với độc giả rằng đây là “Đại Xảo ngôn” [“Big Lie”: Thuật ngữ chỉ sự xuyên tạc sự thật nhiều lần trên quy mô lớn, nhằm mục đích tuyên truyền]. Nếu đó thực sự là Big Lie, độc giả sẽ có thể tự mình nhận ra.
Và đây là một sự trùng hợp kỳ lạ. Cũng trong tuần lễ mà ông ta định sẽ viết “tin vui” ấy, có rất nhiều điều khá quan trọng nhưng không-mấy-vui-vẻ đang diễn ra – ví như tình trạng thiếu hụt xăng dầu, mối đe dọa về một cuộc chiến tranh mới ở Trung Đông, tin xấu về lạm phát và thất nghiệp, cuộc khủng hoảng ở biên giới – chẳng có thứ gì trong số đó liên quan đến “khoảnh khắc trọng đại trong lịch sử Hoa Kỳ” của ông Friedman.
Vậy khoảnh khắc trọng đại được cho là đã làm lu mờ đi tất cả những thứ chẳng-mấy-trọng-đại là gì? Đó chính là sự kiện bà Liz Cheney bị cách chức ra khỏi vị trí lãnh đạo số ba trong Đảng Cộng Hòa tại Hạ viện.
Chỉ thế thôi sao?
Làm thế nào mà một vấn đề mang tính nội bộ như một quyết định của phe thiểu số Hạ viện về người mà họ muốn đưa lên làm lãnh đạo của mình lại có thể sánh ngang với vụ bê bối Watergate hay vụ ám sát Tổng thống Lincoln được đây?
Nếu quý vị không biết thì quý vị đã không chú ý đến kịch bản truyền thông thống trị của thời kỳ hậu Trump – khá giống với thời kỳ trước ông Trump và ngay trong chính thời ông Trump: cụ thể, ông Trump là một kẻ xấu và là mối đe dọa đối với nền dân chủ và lối sống của chúng ta.
Ông Tom Friedman hầu như không đơn độc trong giới truyền thông Cassandra [tiên tri không ai tin] khi cho rằng sự sụp đổ của bà Cheney chỉ là thanh âm mới nhất của hồi chuông báo tử cho nền dân chủ Hoa Kỳ. Dưới đây là các tiêu đề được tuyển chọn trong tuần qua:
New York Times: “Chống lại bà Liz Cheney, Đảng Cộng Hòa cúi đầu trước những gian dối trong bầu cử của ông Trump”
MSN: “Khi cú đánh hạ đài tiếp theo của ông Trump diễn ra, Đảng Cộng Hòa sẽ hoàn toàn ủng hộ”
Wall Street Journal: “Bà Liz Cheney đối đầu với một Hạ Viện hèn nhát”
Vox: “Đại xảo ngôn là sự thật duy nhất của Đảng Cộng Hòa: việc bà Liz Cheney hạ đài cho thấy mức độ đe dọa của Đảng Cộng Hòa đối với nền dân chủ đang trở nên tồi tệ hơn như thế nào.”
CNN: “Với việc bà Cheney sắp bị lật đổ, Đảng Cộng Hòa đặt ông Trump lên trên nguyên tắc”
New York Times: “Bà Liz Cheney và những Đại Xảo ngôn”
Washington Post: “Mối đe dọa lớn nhất đối với Hoa Kỳ là việc Đảng Cộng Hòa xa rời thực tế”
New York Magazine: “Đảng Cộng Hòa tại Hạ viện thanh trừng bà Liz Cheney và tham gia vào cuộc chiến chống lại nền dân chủ của ông Trump”
The Guardian: “Quan điểm của Đảng Cộng Hòa ư? Hãy ve vuốt cái tôi của ông Trump”
New York Times: “Tại sao bà Liz Cheney lại quan trọng: Dấu hiệu cho thấy sự bất mãn ngày càng tăng của Đảng Cộng Hòa đối với nền dân chủ”
New York Times: “Đảng Cộng Hòa lật đổ một bà Cheney ngang ngạnh, khẳng định sự kiểm soát chặt chẽ của ông Trump đối với đảng này”
Có quá nhiều cây viết hời hợt thân Đảng Dân Chủ; và có quá ít sự đa dạng về quan điểm.
Sự đồng thuận của số đông như vậy trong việc bêu riếu đảng đối lập, được bầu cử một cách dân chủ, nghe giống như một mối đe dọa đối với nền dân chủ hơn bất cứ điều gì mà Đảng Cộng Hòa tại Hạ Viện có thể nghĩ ra được.
Nhưng tất nhiên là quý vị sẽ nhận ra rằng không một bài viết nào trong số những dị nghị của phe cánh tả này lại thực sự nói về bà Liz Cheney – người mới hôm qua còn bị cánh tả ghét bỏ gần như ngang với ông Trump – hoặc cha của bà ấy, cựu Phó Tổng thống Dick Cheney. Cũng không thể nào họ thực sự tin rằng việc bà bị giáng chức sẽ gây ra bất cứ mối đe dọa nào đối với nền dân chủ.
Thay vào đó, chiến dịch tuyên truyền mới nhất nhằm củng cố thêm niềm tin vững chãi được lặp đi lặp lại liên tục rằng tuyên bố của cựu Tổng thống Donald Trump về việc ông bị thua vì gian lận trong cuộc bầu cử hồi tháng 11/2020 là một “Đại xảo ngôn” Có lẽ, các hãng thông tấn phải tiếp tục tìm ra cách mới để nhắc chúng ta rằng “Đại xảo ngôn” chính là sự lừa dối lớn vì e sợ rằng chúng ta bắt đầu nghi ngờ điều đó.
Chúng ta biết rằng các hãng thông tấn thường dùng từ “dối trá” cho bất kỳ điều gì không phù hợp với kịch bản đã định sẵn của họ, và nó không mang hàm nghĩa của từ “dối trá” trong ngôn ngữ thông thường.
Việc Đảng Dân Chủ và giới truyền thông không thể tự nhận ra điều này và giảm bớt tính cường điệu cũng như sự tự tin thái quá [của họ] để có thể trở nên đáng tin cậy hơn khiến tôi kinh ngạc, nhưng thực tế là như vậy. Nếu không thì làm thế nào mà ông Joe Biden có thể thản nhiên gọi vụ đột nhập Điện Capitol ngày 06/01 là “cuộc tấn công tồi tệ nhất vào nền dân chủ của chúng ta kể từ thời Nội chiến?”
Đây là một sự lừa dối quá rõ ràng đối với bất kỳ ai không bị dắt mũi bởi kịch bản của giới truyền thông – giới luôn tuyên bố rằng họ là nguồn duy nhất của sự thật – mà kịch bản thì quý vị có thể nghĩ rằng ngay cả ông Joe Biden cũng sẽ đỏ mặt khi nói ra.
Nhưng ông ta đã không [hổ thẹn, trước kia và cả bây giờ].
Nhà bình luận Friedman đã kết thúc chuyên mục của ông ta bằng bản tóm tắt kinh nghiệm của mình với tư cách là một ký giả trong cuộc nội chiến Lebanon những năm 1970 và 1980, rõ ràng là có ý áp dụng cho Hoa Kỳ ngày nay:
“Tôi đã thấy cận cảnh những gì sẽ diễn ra khi các chính trị gia được bầu cử dân chủ nghĩ rằng họ có quyền lạm dụng các thể chế ban ngành của họ, vượt qua lằn ranh đỏ, làm suy yếu nền tư pháp của họ, và mua chuộc các ký giả và đài truyền hình, để khiến sự thật không tồn tại, chỉ có các phiên bản của mọi câu chuyện. Và họ nghĩ rằng họ có thể làm điều đó không ngừng – chỉ gian lận thêm một lần nữa thôi, phá vỡ thêm một quy tắc nữa thôi, mua thêm một lá phiếu nữa thôi – và hệ thống sẽ giữ vững cho đến khi họ có thể chiếm lấy và sở hữu nó cho mục đích riêng. Rồi một ngày nào đó – và quý vị sẽ chẳng thể ngờ rằng ngày đó lại đến – toàn bộ hệ thống sụp đổ. Tất cả mối liên kết rời rạc của sự thật và niềm tin đi đôi với nó sẽ hoàn toàn bị làm sáng tỏ. Và rồi nó biến mất. Mà không thể lấy lại được.”
Điều này, tất nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ông ấy hoàn toàn không thấy được sự trớ trêu rằng những gì ông ấy đang mô tả ở đây gần giống với sự mô tả về những gì đã được thực hiện ở Hoa Kỳ bởi liên minh của Đảng Dân Chủ và giới truyền thông vào năm 2016, hơn là bất cứ điều gì mà cựu Tổng thống Trump và những người ủng hộ ông từng hoàn thành hoặc cố gắng hoàn thành.
Họ hiện là những người duy nhất nỗ lực chống lại chiêu trò “Đại Xảo ngôn”.
Ông James Bowman là một học giả nghiên cứu tại Ethics and Public Policy Center. Ông là tác giả của cuốn sách “Danh Dự: Một Lịch Sử,” đồng thời là nhà phê bình phim cho The American Spectator và nhà phê bình truyền thông cho The New Criterion.
Quan điểm trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.