Các chương trình trợ cấp dời chỗ ở giúp hồi sinh những thị trấn nhỏ
Các thành phố nhỏ và các khu vực nông thôn đã phát hiện ra rằng họ có thể trợ cấp cho người dân để phục hồi nền kinh tế của họ.
Hàng chục thị trấn của Hoa Kỳ đối mặt với tình trạng mất dân số đang đề nghị số tiền lên tới 15,000 USD cho những người chuyển đến đó và ở lại trong vòng ít nhất một năm. Hầu hết các thị trấn đề nghị số tiền khoảng 10,000 USD.
Ông Bob Ross, phát ngôn viên của Choose Topeka Initiative (Sáng Kiến Chọn Topeka) ở thành phố Topeka, tiểu bang Kansas, cho biết trong một thế giới mà nhiều người làm việc từ xa, sự khuyến khích này – kết hợp với mức thuế thấp hơn, không gian rộng hơn, và các tiện nghi địa phương khác – đem lại cho các thị trấn nhỏ lợi thế lớn trong việc thu hút người dân.
“Tác động kinh tế vượt xa con số 10,000 USD,” ông Ross cho hay. “Nếu quý vị thực sự nghĩ về điều đó, 10,000 USD không phải là một số tiền quá lớn khi quý vị xem xét đến thực tế là quý vị đến đây để mua một căn nhà.”
Sáng kiến Topeka chi trả cho mọi người số tiền lên tới 15,000 USD để chuyển đến thành phố này – gần một phần tư mức lương trung bình của khu vực nơi đây. Thành phố Topeka chọn con số này vì đây là chi phí ước tính cho việc di chuyển từ vùng vịnh đến Topeka, ông Ross cho biết.
Ông nói rằng một nửa số tiền này đến từ tiền thưởng do ký kết hợp đồng với người sử dụng lao động tại địa phương, và thành phố chu cấp phần còn lại.
Ông cho biết thêm, bất chấp kinh phí bỏ ra, thành phố sẽ lấy lại khoản đầu tư và nhiều hơn thế chỉ sau một năm.
“Có một tác động về tài chính,” ông nói. “Họ đưa người bạn đời của mình đến cùng, những người thường có công ăn việc làm. Họ mua nhà và mua sắm tại các cửa hiệu kinh doanh.”
Khi một người chuyển đến một khu vực, họ đem lại nhiều hơn rất nhiều so với tiền thuế của họ, ông Ross nói. Họ đem thêm những đóng góp cá nhân của họ cho cộng đồng.
“Những gì tôi thích về 54 người đã chuyển đến đây là hầu như ai cũng rất thích phiêu lưu,” ông nói. “Họ rất háo hức trở thành một phần của một nơi nào đó. Họ đang chọn một thành phố nhỏ hơn bởi vì họ muốn tạo ra ảnh hưởng ở đó.”
Ông cho hay, kể từ khi bắt đầu vào năm 2019, chương trình trợ cấp di cư của Topeka đã thu hút được khoảng 200 người.
Trong nhiều thập niên, các thị trấn đã cố gắng thu hút các doanh nghiệp để có thêm dân cư, ông Ross nói.
“Quý vị có thực sự cần một trụ sở chính của Amazon không? Hay quý vị chỉ cần 50 đến 100 nhân viên Amazon có thể gia nhập cộng đồng?” ông hỏi. “Đó là giá trị thực sự từ những doanh nghiệp đối với cộng đồng của quý vị.”
Duy trì dân số
Cũng như nhiều vùng nông thôn ở Hoa Kỳ, dân số tại thành phố Topeka càng ngày càng giảm. Trong thập niên trước, dân số đã giảm 1%.
Các chuyên gia tranh luận về những yếu tố nào chịu trách nhiệm lớn nhất đối với sự thay đổi nhân khẩu học này, mặc dù kết quả là không thể chối cãi. Các thị trấn biến mất, cơ quan thuế địa phương căng thẳng, và các cộng đồng không còn nữa. Một thị trấn đang thu hẹp dân số là một thị trấn đang chết dần.
Mặc dù ông Ross cho biết chương trình này được bắt đầu như một biện pháp thu hút nhân tài, nhưng số liệu thống kê cho thấy nó có thể cân bằng sự suy giảm dân số của thị trấn này. Nếu tiếp tục thành công với tỷ lệ như vậy, thành phố sẽ có tỷ lệ dân số chuyển đến gần bằng với tỷ lệ dân số rời đi.
Ông nói, “Chúng tôi đã làm việc tích cực trong thập niên vừa qua để hồi sinh thành phố của chúng tôi và thực sự biến đổi nó.”
Đối với các thành phố khác, các chương trình trợ cấp di cư có mục tiêu chính là thu hút dân số. Tại thị trấn Newton với dân số 15,000 người, ở tiểu bang Iowa, chính quyền địa phương hiện chi trả cho người dân 10,000 USD để xây các ngôi nhà mới.
Ông Bruce Showalter, giám đốc nhà ở của thị trấn cho biết, sau cuộc khủng hoảng nhà ở năm 2008, thị trấn Newton đã phải chật vật để có thêm nhà ở.
Ông nói, “Năm 2011, chúng tôi đã không có lần khởi công nào và không có giấy phép nhà ở nào được cấp.”
Sau đó, thị trấn đã thuê một công ty tư vấn, mà sau một nghiên cứu, công ty này đã thông báo rằng thị trấn Newton đang khó khăn. Đáp lại, các nhà lãnh đạo dân sự đã đưa ra một kế hoạch hồi sinh, theo đó thị trấn Newton sẽ trả 10,000 USD cho bất kỳ ai mua một ngôi nhà mới xây trong khu vực. Với sáng kiến này, thành phố có thể giải quyết các vấn đề về nhà ở và dân số.
Ông Showalter cho biết: “Hai lý do là để xây dựng cũng như duy trì dân số của chúng tôi và để tăng nền thuế vụ của chúng tôi.”
Kể từ khi bắt đầu chương trình vào năm 2014, thành phố đã hỗ trợ xây dựng 100 ngôi nhà mới.
Việc chi trả tiền khuyến khích cho những ngôi nhà này đã khiến thị trấn Newton tiêu tốn 1 triệu USD. Ông Showalter cho biết thành phố này đã phát hành trái phiếu để kêu gọi vốn.
Ông nói rằng tăng trưởng thuế do tăng dân số đủ để chi trả cho các trái phiếu.
“Thị trấn đang tự hoàn trả vốn khá nhiều và với sự gia tăng dân số này, hội đồng thành phố rất vui mừng.”
Ông Chris Giesen, điều phối viên của cơ quan phát triển kinh tế cho một chương trình tương tự ở Harmony, Minnesota, cho biết ông cũng tự tin rằng chương trình của mình có thể nhanh chóng tự trang trải.
“Nếu quý vị sở hữu một ngôi nhà trị giá 255,000 USD, thành phố sẽ thu về khoảng 12,000 USD trong vòng năm năm,” ông nói. “Vì thế, đó là một cách ứng tiền ra trước trong một thời gian ngắn.”
Những mặt tích cực của đại dịch
Theo một cách nào đó, đại dịch COVID-19 đã đem đến cho các chương trình trợ cấp di cư một cơ hội vàng, ông Showalter nói.
Ông nói: “Quý vị có thể sống ở bất cứ đâu mà vẫn làm được công việc của mình từ xa.”
Các số liệu thống kê hỗ trợ cho nhận xét này của ông, khi nhiều cư dân thành thị đã chuyển đến các vùng nông thôn trong thời gian đại dịch COVID-19.
Cô Katie Shorey, giám đốc giao thiệp của tổ chức bất vụ lợi Live and Work in Maine (Sống và Làm Việc ở Maine) cho biết, tiểu bang Maine đã chứng kiến nhiều người nộp đơn tham gia chương trình hoàn trả nợ sinh viên của tiểu bang này trong thời gian đại dịch xảy ra. Sinh viên chuyển đến, hoặc ở lại, thì Maine sẽ dùng các khoản tín thuế để hoàn trả cho các khoản vay sinh viên. Trong năm 2019, Maine đã hoàn trả 30 triệu USD cho các khoản vay này.
Nhiều người dân thành thị đang chuyển đến vùng nông thôn ở Maine vì họ muốn được có không gian ngoài trời.
“Nếu quý vị ở một thành phố trong thời gian diễn ra đại dịch COVID, quý vị sẽ giống như, ‘Chúa ơi, tôi đang bị giam cầm giữa những bức tường này và giữa những con phố này,’” cô nói. “Còn tôi thì đã có thể ra ngoài mang giày tuyết mà đi bộ trong rừng.”
Kể từ khi bắt đầu năm 2008, chương trình Tín Thuế Cơ Hội Maine đã phát triển theo cấp số nhân. Theo Sở Thuế Vụ Maine, đã có 14,751 người tận dụng chương trình này trong năm 2019.
Nhưng điểm nhấn chính của cô Shorey về tiểu bang Maine là những ích lợi của cuộc sống nông thôn. Việc được miễn phí tiền học tại đại học cộng đồng có thể hấp dẫn mọi người, thế nhưng hoạt động hiking (đi bộ đường dài để ngắm cảnh), tận hưởng cảnh sắc mùa thu, và những người hàng xóm thân thiện mới là điều giữ chân họ.
Đền đáp cho những lợi ích kinh tế và lợi ích cá nhân này, Maine đang nhận lại một dòng người trẻ đầy tài năng.
“Trong quá khứ, chúng ta từng gặp phải vấn đề chảy máu chất xám lớn, và rất nhiều người trẻ đã rời bỏ tiểu bang này,” cô Shorey nói. “Thế nên, nếu chương trình này có thể giữ chân họ ở lại sau khi tốt nghiệp hoặc giúp thu hút những người trẻ tuổi đến đây, thì đó là một giá trị gia tăng khổng lồ cho chúng tôi.”
Phụ tá bác sĩ Sam Stanfield, một người tham gia chương trình Sống và Làm việc ở Maine, nói rằng cô cùng chồng chuyển đến tiểu bang này để học tập, nhưng đã chọn ở lại vì được hỗ trợ trả nợ sinh viên. Bởi vì cô Stanfield làm việc tại một bệnh viện nông thôn, nên khoản thanh toán nợ hàng tháng của cô giờ chỉ là 500 USD mỗi tháng. Cô cho biết ở những nơi khác, cô sẽ phải trả hơn 2,500 USD mỗi tháng.
Cô Stanfield nói cô yêu mến cộng đồng lẫn vẻ đẹp tự nhiên của Maine. Cô cũng cho biết cô đánh giá cao sự giản tiện của thủ tục chi trả.
“Maine đã làm cho điều đó trở nên vô cùng dễ dàng,” cô nói. “Quý vị chỉ cần truy cập vào trang web, điền vào biểu mẫu, và đưa ra bằng chứng tốt nghiệp; thế là đủ điều kiện.”
Được trả tiền để hưởng sinh hoạt phí rẻ hơn?
Một trong những phần kỳ lạ nhất của các chương trình “được trả tiền để dọn tới” này là các thị trấn chi tiền thường có chi phí sinh hoạt thấp hơn so với những nơi tìm cách thu hút người dân đến.
Những thị trấn chi trả kiểu này như Topeka, tiểu bang Kansas; Newton, tiểu bang Iowa; và Muscle Shoals, tiểu bang Alabama, tất cả đều có chi phí sinh hoạt thấp hơn khoảng 20% so với mức trung bình ở Hoa Kỳ. Ví dụ, giá trung bình của một ngôi nhà ở thị trấn Newton là 195,000 USD, so với giá trung bình của một ngôi nhà ở Hoa Kỳ là 374,900 USD.
Các thị trấn nhỏ có mức sống không đắt đỏ vẫn chi trả cho những người di cư tiềm năng.
Ở nhiều nơi chi tiền cho việc di cư, số người hướng đến các vùng nông thôn của Hoa Kỳ vẫn còn khá ít.
Cô Mackenzie Cottles, một phát ngôn viên của Cơ quan Phát triển Kinh tế Shoals, cho biết trong hai năm qua, có 71 người đã chuyển đến khu vực thống kê đô thị ở thành phố Florence–Muscle Shoals. Khu vực này hiện có dân số khoảng 150,000 người.
Mặc dù các địa điểm nông thôn của Hoa Kỳ có thể sẽ gặp khó khăn trong việc thu hút người mới, nhưng có vẻ như họ không hề gặp khó khăn trong việc giữ chân những người này.
Các dân biểu từ các thành phố và thị trấn Topeka, Newton, Shoals, Harmony, và Maine đều nói rằng hầu như không ai rời đi sau một năm sống ở một thị trấn nhỏ của Hoa Kỳ.
Cô Cottles nói rằng, “Chúng tôi rất tin tưởng vào cộng đồng của mình. Nếu ai đó sống ở đây được một năm, thì họ sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa.”