Cần có Robin Hood, Lòng can đảm và Văn hóa để bảo vệ nền văn minh
Trong gần nửa thế kỷ qua, nền văn hoá Hoa Kỳ và những hiểu biết truyền thống của chúng ta về quá khứ đã bị cắt gọt và rũ bỏ. Nó là kết quả của những cuộc tấn công không ngừng của những thứ từng là “phản văn hoá” nhưng nay lại trở thành nền tảng cơ bản. Những “nền tảng cơ bản” này đã kiểm soát hầu hết các trường học của chúng ta. Những sinh viên tốt nghiệp sau đó trở thành nhà quản lý, giám đốc điều hành của rất nhiều tập đoàn lớn cũng như kiểm soát nhiều cơ quan trong chính phủ liên bang và tiểu bang.
“Dự án 1619”, việc giảng dạy “Lý thuyết Chủng tộc quan trọng” trong các trường đại học, các tập đoàn và ngay cả trong quân đội của chúng ta; sự khinh miệt thậm tệ đối với văn học và nghệ thuật phương Tây; sự bôi nhọ lịch sử Hoa Kỳ và các vị anh hùng; các cuộc tấn công vào “dead white European males” (những người đàn ông da trắng trong lịch sử đã từng được tôn vinh) – chúng là những bông hoa độc dược mọc lên từ những hạt giống được gieo trồng từ nhiều năm trước.
Và nó vẫn tiếp diễn.
Không ngừng hủy diệt văn hoá
Trong một bài bình luận trực tuyến “Những bài giảng ghê tởm của các giáo sư đại học”, tác giả và nhà giáo Walter E.Williams đã đưa ra vài ví dụ gần đây về những bài giảng của các giáo sư đại học cực đoan trên khắp đất nước. Một ví dụ điển hình mà ông Williams đề cập đến là một tuyên bố được đăng trên Facebook của giáo sư Nathan Jun, Đại học Midwestern States: “Tôi muốn cả thế giới bùng cháy cho tới khi viên cảnh sát cuối cùng bị siết cổ chết bởi ruột của một nhà tư bản cuối cùng, người mà lần lượt sẽ bị siết cổ bởi ruột của một chính trị gia cuối cùng.” Còn Richard Wolff của New School “đã kêu gọi loại bỏ điểm số,” cho rằng nó là “phương tiện hỗ trợ chủ nghĩa tư bản”. Còn một số trích dẫn khác của các giáo sư bao gồm những lời thô lỗ, tục tĩu, tốt nhất nên loại bỏ khỏi tờ báo của gia đình.
Những người tìm cách xóa bỏ lịch sử, tuyên truyền và huỷ hoại văn hoá của chúng ta đã nỗ lực không mệt mỏi để khuất phục phần còn lại trong cộng đồng.
Sự chi phối của nó đối với thể chế của chúng ta khiến nhiều người ngần ngại lên tiếng khi họ bất đồng với một số ý tưởng và sự thay đổi. Sinh viên đại học phải tự động xóa bỏ những bất đồng ý kiến trong bài trình bày vì e sợ sẽ bị trả thù nếu nói ra điều đó. Một số người sợ mất việc làm nếu họ phản đối tổ chức Marxist BLM (Black Lives Matter) hoặc mệnh lệnh của một thống đốc đeo khẩu trang nào đó. Và thật vậy, các doanh nghiệp và chủ doanh nghiệp đã sa thải những nhân viên dám lên tiếng.
Sự im lặng này là một vũ khí hữu hiệu. Trước đây, loại vũ khí này đã hoạt động tốt ở những nước như Đức Quốc Xã và Liên Xô, và vẫn tiếp diễn ở những nơi như Trung Quốc Cộng sản, Bắc Triều Tiên và Cuba.
Và giờ nó đang hoạt động ở Hoa Kỳ.
Sự phản kháng văn hoá
Nhưng tôi cũng đã gặp rất nhiều người không sợ hãi, dám lên tiếng vì các quyền của họ, quan điểm của họ, và việc bảo tồn văn hoá. Những biên tập viên ở The Epoch Times, một người bạn ở St. Paul, một phụ nữ trẻ 19 tuổi đã viết cho tôi hỏi rằng làm thế nào để cô có thể khuyến khích mọi người nói lên sự thật trong nền văn hoá của chúng ta. Hai đứa con của tôi, họ và còn rất nhiều người khác là những chiến binh kiên cường vì truyền thống.
Brown là giảng viên lịch sử của trường Đại học Chicago đã bị chỉ trích vì bảo vệ nền văn minh phương Tây với bài luận văn về “Three Cheers for White Men”, ca ngợi “sự ủng hộ của nam giới đối với lý tưởng hiệp sĩ, hôn nhân đồng thuận, bầu cử, và tự do ngôn luận.” Và kết quả là bà đã bị từ chối được làm giáo sư chính thức.
Bruce Gilley, giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Tiểu bang Portland đã bị các đồng nghiệp và những người khác tấn công vì một bài báo học thuật “The Case for Colonialism” (“Trường hợp của Chủ nghĩa Thực dân”). Bài báo sau đó đã bị gỡ xuống sau khi biên tập viên của tạp chí Third World Quarterly nhận được những lời đe dọa hãm hại. Gần đây hơn, cuốn sách “The Last Imperialist” (“Người theo Chủ nghĩa Đế quốc cuối cùng”) của Gilley đã không được xuất bản vào phút chót mà không có một lời giải thích nào.
Dù vậy, cả hai giáo sư dũng cảm này vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại sự đàn áp đó. Gilley vẫn đang tìm kiếm nhà xuất bản cho cuốn sách của mình và thậm chí đã thành lập “Nhóm phê bình BLM” dành cho sinh viên mặc dù biết trước là sẽ bị phản đối.
Brown đưa ra một số lời khuyên tuyệt vời cho những người còn lại trong chúng ta đang tìm cách bảo tồn quá khứ và văn hóa của mình: “Tôi đã học được rằng nhờ lòng dũng cảm, sự kiên trì, sự tiên phong và lòng quyết tâm, họ có thể bị đánh bại… nhưng điều đó cần có ý chí bằng thép. Và hầu hết mọi người không thể triệu hồi sức mạnh một mình. Họ cần sự yểm trợ. Họ cần đồng minh.”
Những người chính nghĩa còn sót lại
Một người bạn nói với tôi rằng bà vừa xem xong “Cuộc phiêu lưu của Robin Hood” do Errol Flynn và Olivia de Havilland thủ vai. Bà nhận xét về sự dũng cảm và tinh thần của Robin Hood và nàng Marian, bà tự hỏi liệu ngày nay hầu hết người Hoa Kỳ thể hiện sự dũng cảm như vậy khi đối mặt với áp bức hay không. Giống như bà ấy, tôi đã xem bộ phim này vài lần; đó là “bộ phim đêm khuya” đầu tiên mà cha mẹ tôi cho phép tôi xem nhiều năm trước, và tôi đã cho các con tôi xem bộ phim này vài lần.
Cũng giống như người bạn của họ, lòng can đảm chính trực của Robin và Marian khi đối mặt với Vua John và Quận trưởng Nottingham đã khiến tôi cảm động. Cả hai nhân vật đều mạnh dạn lên tiếng chống lại sự bất công và họ đã hành động. Nỗi sợ hãi bị tù đày và thậm chí là mất đi sinh mạng cũng không ngăn cản được họ làm điều đúng đắn.
Không giống như các Giáo sư Brown và Gilley – những chiến binh tiền tuyến trong cuộc chiến văn hóa, tôi ở hậu phương của trận chiến đó. Tôi ngồi trước màn hình máy tính nhiều giờ trong ngày để viết những bài báo, chẳng hạn như bài báo này. Nhưng một sinh viên đại học dám lên tiếng để bảo vệ quan điểm đúng đắn của bản thân trước lớp, chàng trai từ chối tham dự một hội thảo về Lý thuyết Chủng tộc Quan trọng tại nơi làm việc của mình; một giáo viên trung học đã gác lại bài giảng được chỉ định dạy, và giảng dạy các giá trị đích thực của lịch sử Hoa Kỳ mặc cho rủi ro mất việc – họ là những anh hùng thực sự thời hiện đại trong cuộc đấu tranh bảo vệ truyền thống và văn hóa.
Nhà báo nổi tiếng H.L.Mencken từng viết: “Đối diện với súng máy để trở thành bất tử và nhận sự vinh danh đã là một điều cao quý, nhưng chẳng phải khi dám đối mặt với sự nhẫn tâm, sự bất công và sự cô đơn vì sự thật để giúp con người giành lấy tự do cũng là điều tốt đẹp hay sao?”
Hãy làm theo lời khuyên của Giáo sư Brown về việc tìm kiếm đồng minh và sống với niềm vui, chống lại những kẻ đã phá hoại nền văn hóa và cướp mất sự tự do của chúng ta.
Sau tất cả, đó là điều tốt đẹp, phải vậy không?
Tác giả bài viết: Jeff Minick có bốn người con và một trung đội cháu chắt. Trong 20 năm, ông dạy lịch sử, văn học và tiếng Latin cho chương trình học tại nhà ở Asheville, N.C. Hiện tại, ông sống và sáng tác ở Front Royal, Va. Quý vị có thể theo dõi các bài viết của ông tại blog JeffMinick.com.