Công việc nặng nhọc đem lại vô vàn cơ hội
Jacob Nohai ngồi trong một cái máy suốt ngày và thực hiện việc di chuyển đất đá.
“Đó chính xác là những gì tôi muốn làm,” anh nói. “Tôi yêu công việc đó.”
Nohai là nhân viên điều khiển các thiết bị hạng nặng, anh làm việc tại một công ty kinh doanh về cát và đá sỏi – lĩnh vực mà hầu hết thanh niên có không biết đến.
“Tôi nghĩ nhiều người đã bỏ qua một điều là làm công việc lao động chân tay cũng có thể kiếm được hàng trăm nghìn đô la tương tự như làm các công việc bàn giấy khác. Không có khuôn mẫu đại diện cho tầng lớp lao động ‘cổ xanh’ thời hiện đại.”
Nohai nói: “Có ít nam và nữ thanh niên tham gia lĩnh vực tôi đang làm chỉ vì đó không phải là một công việc được nhắc đến bằng những “lời hoa mỹ”; đó là công việc lao động chân tay, không phải là điều mà xã hội chủ lưu chú ý vào”.
Trẻ em sẽ thấy rất nhiều quảng cáo và thậm chí các chương trình truyền hình về bác sĩ và luật sư; nhưng không có chương trình nào liên quan đến những công việc mà Nohai đang làm. Đối với Nohai, thì đó là một lựa chọn hiển nhiên: “Tôi đã bước vào cuộc sống với một công việc nặng nhọc, khá nặng nhọc đấy.”
Cha của Nohai đã xây dựng lên ngôi nhà mà họ đang sống và đang làm chủ một cơ sở kinh doanh về kiểm tra chất lượng nhà; vì vậy, nó thể nói Nohai lớn lên trong môi trường xây dựng. Khi còn bé, anh đã thấy những cỗ máy đồ sộ bên ngoài di chuyển vật liệu giống như những món đồ chơi khổng lồ, và bây giờ anh đích thân điều khiển một cái tương tự để kiếm sống. Từ những trải nghiệm ngày còn nhỏ, Nohai đã nắm lấy cơ hội này.
Kỹ năng và Đạo đức làm việc không phải là điều cấm kỵ
Năm 2017, Nohai theo học trường Cao đẳng Công nghệ SUNY tại Alfred State ở ngoại ô New York và nộp đơn xin học bổng xét tuyển ứng viên dựa trên đạo đức làm việc.
Người từng dẫn chương trình “Dirty Jobs”, Mike Rowe, đã thành lập quỹ của mình để giải quyết sự thiếu thiện cảm của công dân Mỹ đối với công việc lao động cần giỏi tay nghề, và quỹ này đã trao hơn 5 triệu đô la tiền học bổng. Rõ ràng là có một sự mất cân bằng, một khoảng cách đáng kể: tổng số nợ theo hình thức tín dụng cho sinh viên của sinh viên Hoa Kỳ đã lên đến hơn 1.5 nghìn tỷ đô la; trong khi đó hàng chục triệu công việc lại không có ứng viên.
“Văn hóa đại chúng đã tôn vinh ‘công việc ngồi trong góc văn phòng’ trong khi vô tình coi thường những công việc đã giúp xây dựng những góc văn phòng đó,” trang web của quỹ viết. “Kết quả là, xã hội của chúng ta đã làm mất giá trị các con đường khác vốn có thể dẫn đến thành công và hạnh phúc.”
Vào năm 2008, Rowe đã tạo ra SWEAT Pledge (Skills and Work Ethic Aren’t Taboo), với 12 mục mà tất cả các ứng viên phải cam kết tuân thủ. Tất cả những điều đó đã thu hút Nohai vì cha mẹ anh đã dạy về những bài học này và đã truyền cho anh sự chuyên nghiệp ghi khắc trong tâm.
Nohai nói rằng đó là thứ mà họ gọi là uy tín của bản thân; điều đó có nghĩa là phải có mặt đúng giờ, chuyên nghiệp và giữ bản thân theo tiêu chuẩn “trở thành người giỏi nhất có thể và tự hào về công việc mình làm”.
“Bạn có thể là một người quét sàn bình thường và phải quét cửa hàng cả ngày, nhưng ít nhất hãy tự hào về điều đó; đó là cách bạn được đánh giá và được thăng chức. Hãy thể hiện ý thích và niềm tự hào trong bất kỳ công việc cụ thể,” Nohai nói. Cha mẹ của anh ấy rất hài lòng khi anh ấy có công việc rất phù hợp, vì vậy Nohai muốn khuyến khích những người trẻ tuổi khác cũng làm như vậy và nới rộng hơn cách nghĩ về một công việc tốt.
Cơ hội
Mục cuối cùng trong cam kết SWEAT là: “Tôi tin rằng tất cả mọi người đều bình đẳng. Tôi cũng tin rằng tất cả mọi người đều đưa ra lựa chọn của mình. Một số chọn lười biếng. Một số chọn ngủ vùi. Tôi chọn làm việc cật lực”.
Khi Tyler Thach đọc về SWEAT, anh đặc biệt cảm thấy hứng thú nhất là dòng cuối cùng, bởi vì anh ấy cảm thấy đó chính là cách tiếp cận của riêng mình.
“Đúng vậy, một số cá nhân có ưu thế hơn nhờ lợi thế có sẵn từ gia đình hoặc bạn bè, nhưng một cá nhân có ý trí và điều kiện không mấy thuận lợi để xoay chuyển cuộc sống của họ thì cuối cùng lại thành tựu hơn cả người có ưu thế kia. Cuộc sống của mỗi cá nhân được tạo ra từ những lựa chọn của chính họ,” Thach nói.
Thạch cho biết anh dự định học quản trị kinh doanh, nhưng con đường mà anh đã chọn thay vào đó sẽ cho anh cơ hội để giải quyết những thách thức thú vị theo cách thực hành. Ngành công nghiệp hàng không ở Kansas chiếm khoảng một phần tư nền kinh tế của tiểu bang.
Thạch nói rằng đó là một lĩnh vực có nhịp độ nhanh và anh ấy thích thử thách.
“Tôi thích thử thách bản thân ngay cả khi không thoải mái với một nhiệm vụ mới. Tôi luôn thúc đẩy bản thân làm điều đó và không bao giờ sống với sự hối tiếc vì đã không mạo hiểm,” anh nói. “Tôi sẽ luôn cố gắng nỗ lực hết mình trong cuộc sống và cống hiến với phong cách sống mà tôi muốn cho bản thân và gia đình.”