Đất nước tôi, Gia đình tôi, Nguồn cảm hứng của tôi
“Đất nước chính là gia đình của con,” bà tôi nói với tôi.
Khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ hiểu được lòng yêu nước tại sao lại quan trọng. Tôi thậm chí còn không hiểu được thái độ của bà tôi: Bà sinh ra ở nước Nga Xô Viết, vậy tại sao bà lại dành tình yêu lớn đến vậy cho Hoa Kỳ? Cuộc sống của bà chính là một câu chuyện chân thật, và mỗi khi nghe kể lại chỉ khiến tôi thêm yêu đất nước của mình.
Bà sẽ kể lại việc bà bị tách khỏi cha mẹ trong gần 14 năm, những gì bà ao ước ngày qua ngày là được đến Hoa Kỳ để gặp cha mẹ của bà. Cứ sáu tháng một lần, bà lại cầu xin chính quyền Liên Xô để bà đi, và lần nào bà cũng phải đối mặt với cùng một câu trả lời: Cha mẹ bà là những kẻ phản bội đáng thương hại dưới trướng “Chú Sam”, và chủ nghĩa tư bản và các giá trị của Hoa Kỳ là bản chất của tà ác. Ông tôi và mẹ tôi là tất cả những gì bà có, mà bà lại chẳng có gì để bảo vệ họ dưới một chế độ độc tài như vậy.
Cuối cùng, cuộc sống của bà như một động vật, chứ không phải như một con người với những quyền cơ bản. Cuối cùng, chính phủ của bà chẳng buồn quan tâm; họ đối xử với chính những người dân của họ không khác gì cách họ đối xử với một thứ gì đó bị giam hãm suốt cả một đời.
Sau đó bà đã đến Hoa Kỳ. Cho đến ngày nay, bà vẫn nhớ như in, trong suốt cả chuyến bay đó, bà luôn nghĩ máy bay sẽ quay ngược lại, và bà sẽ không bao giờ đến được đất nước này, và sẽ không bao giờ gặp lại gia đình. Bà kể lại với tôi việc bà có thể đoàn tụ với cha mẹ ruột của mình ra sao dưới thời Ronald Reagan làm tổng thống – rằng bà có thể gác lại những đau khổ và chấp nhận những giá trị mà bà biết là đúng đắn ngay ở thời điểm đó, và qua đó trở thành một công dân Hoa Kỳ.
Càng nghe bà nói, tôi càng thấy mình hiểu ra một sự thật: Khi quý vị không có quyền sở hữu vũ khí, khi quý vị chỉ có một đảng, chỉ một lối suy nghĩ, quý vị sẽ trở thành một vật nuôi trong lồng. Bây giờ, bà dành từng giây mỗi ngày để cảm ơn đất nước này và cảm ơn Chúa vì đã có cơ hội trải nghiệm những quyền tự do ở đất nước này. Do đó, tôi cũng làm như vậy.
Một trong những giá trị lớn nhất của tự do Hoa Kỳ mà tôi yêu quý (được truyền cảm hứng từ bà tôi) là quyền tự do ngôn luận và lựa chọn. Tự do lựa chọn bất kỳ liên kết nào tôi muốn, có thể là chính trị hoặc tôn giáo. Đó là lý do tại sao, khi tôi bắt đầu theo học lớp 10 tại trường trung học cũ ở New York, tôi ngay lập tức nhận thức rõ hơn về việc một số học sinh thấy khó có thể vượt qua thành kiến chính trị một cách ôn hòa.
Cụ thể hơn, tôi bị bao quanh bởi các áp phích sỉ nhục đức tin truyền thống của mình là “phát xít”. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bàng hoàng và phẫn nộ. Tôi có thể xé chúng và ném vào thùng rác nếu tôi thực sự muốn, và quả thực tôi cũng muốn vậy. Nhưng tôi đã không thực hiện điều đó.
Tôi yêu đất nước tôi. Tôi sẽ không bao giờ ngại ngồi xuống tranh luận và thảo luận với một người có tư tưởng và quan điểm chính trị khác với mình. Tôi sẽ không chế nhạo họ vì đã chọn tin vào những gì họ tin tưởng. Tôi sẽ phản đối với một cách đầy tôn trọng với họ, nhưng tôi cũng sẽ lắng nghe những gì họ muốn nói. Tôi sẽ không bao giờ cố gắng bịt miệng họ hoặc buộc họ phải chấp nhận quan điểm của tôi về các vấn đề chính trị – cả quá khứ và hiện tại – bởi vì tôi hiểu rằng điều đó sẽ là không công bằng đối với họ và nếu tôi làm vậy, với tư cách một người dân Hoa Kỳ, đó sẽ là một hành động hẹp hòi. Tôi không bao giờ chối bỏ mình là ai, và tôi sẽ không bao giờ ép buộc bất kỳ ai khác làm điều tương tự.
Và thực tế là tôi có thể làm một điều như vậy – mà không sợ bị tước quyền làm điều đó, được quy định trong Hiến pháp – chính là điều khiến Hoa Kỳ trở nên vĩ đại.
Tôi là một người dân Hoa Kỳ, nhưng tôi cũng là một người yêu nước. Tôi không quyết định làm như vậy bởi vì tôi có đặc ân được sinh ra ở đây, mà bởi vì tôi đã lớn lên bằng sự thật. Tôi được nuôi dạy để yêu đất nước mình vô điều kiện và mọi thứ mà nó đại diện cho. Đó là gia đình của tôi, những người sẽ luôn là một phần hình thành nên con người tôi. Cuối cùng, tôi sẽ luôn yêu gia đình của mình, bất kể đôi lúc tôi có thể bất đồng quan điểm với họ như thế nào đi chăng nữa.
Tương tự như vậy, cũng như không phải lúc nào tôi cũng đồng ý với tất cả những gì đất nước tôi đã làm và các chính sách mà nó đã đưa ra trong quá khứ, tôi vẫn hoàn toàn yêu nước. Tình yêu đất nước đến với tôi tự nhiên như cách tôi yêu gia đình mình vậy, tôi chẳng thể nào làm khác được; nếu làm ngược lại, nó có nghĩa là tôi không chỉ ghét đất nước của mình, mà còn ghét chính bản thân tôi.
Rachel Rose Kogan là sinh viên danh dự đại học chuyên ngành hệ thống thông tin máy tính tại Đại học Florida Gulf Coast (FGCU), đồng thời là thành viên của Thượng viện danh dự FGCU, Điều phối viên cơ sở FGCU Turning Point Hoa Kỳ, và là phóng viên của cả PragerU và Campus Reform .
Bài luận này đã đạt giải nhì trong cuộc thi viết luận “Tại sao tôi yêu Hoa Kỳ” của The Epoch Times.