Mùa hè năm 1969, tôi nhận được một lá thư từ Tổng thống Richard Nixon, bắt đầu bằng những dòng “đáng ghét”: “Xin chào, theo cách này, quý vị được giới thiệu vào Lực lượng Vũ trang của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.”

Gửi thế hệ tương lai: “Đừng bao giờ coi những người thân yêu là điều hiển nhiên hiện hữu”
Thân gửi Thế Hệ Tương Lai, chuyên mục đưa ra lời khuyên cho các bạn trẻ. (Ảnh của Shutterstock)

Đọc xong lá thư, tôi rất bực bội, vo tròn nó thành một quả bóng và ném vào góc tường. Mẹ tôi, một người phụ nữ 42 tuổi, đang nằm liệt giường vì căn bệnh ung thư. Có lẽ bà chẳng còn sống được bao lâu. Tôi là con cả trong gia đình có 5 anh chị em. Mẹ gọi tôi vào phòng và hỏi lá thư đó có nội dung gì. Tôi tránh để mẹ biết câu chuyện nên đã trả lời: “Không có gì mẹ ạ, đó chỉ là hóa đơn của câu lạc bộ thu âm.” Mẹ tôi không tin nên yêu cầu tôi đem nó đến cho bà. Tôi đành lấy lá thư bị vo tròn đó đem vào phòng cho mẹ. Mẹ đọc và bắt đầu rơi lệ. Mẹ kéo tôi về phía bà, ôm tôi thật chặt và khóc nức nở. Mẹ có hai anh trai và một người anh rể đã chiến đấu trong Thế chiến thứ II; họ bị thương tật vĩnh viễn. Mẹ hiểu những rủi ro và nguy hiểm của chiến tranh, càng không muốn điều đó xảy ra với bất kỳ đứa con nào.

Đúng lúc đó, mấy người bạn ở ngoài bấm còi gọi tôi. Chúng tôi đã lên chương trình, và tôi ích kỷ chỉ muốn ra ngoài với các bạn. “Sẽ không sao đâu mẹ. Nhiều bạn bè của con từ thời trung học đã đi lính, và thậm chí một số anh em họ cũng đã tham gia, họ đều trở về bình an. Con sẽ ổn thôi, thật đó.” Mẹ không muốn buông tay, nhưng tôi năn nỉ rằng tôi thực sự cần phải rời nhà, các bạn đang ở phía ngoài đợi tôi. Tôi nói với mẹ rằng chúng tôi có thể tiếp tục câu chuyện khi tôi trở về.

Mẹ tôi qua đời ngay sau đó. 

Không thể nói được là bao nhiêu đêm tôi đã khóc, ôm gối và mong ước da diết được quay trở lại ngày hôm đó, được ôm và nói chuyện với mẹ thêm một lần nữa… nhưng mong ước đó vĩnh viễn không thể thành hiện thực.

Nếu tôi có thể chia sẻ lại một kinh nghiệm để đời cho bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe, thì đó là đừng bao giờ coi những người thân yêu của bạn như là điều hiển nhiên hiện hữu. Đừng bao giờ bỏ qua cơ hội ôm họ và nói với họ rằng bạn yêu họ, và trân trọng họ biết nhường nào… bởi vì đó có thể là cơ hội cuối cùng của bạn.

Ed Koehnemann

_______

Thông điệp của tôi tới thế hệ trẻ

Ở tuổi 76, độ tuổi mà tôi tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm sống, những thử thách và những phần thưởng xứng đáng.  

Những năm thơ ấu in đậm hình ảnh cha mẹ tôi và những người hàng xóm ngồi trước hiên nhà. Nhân sinh quan của tôi được định hình bởi ông bà, cha mẹ, và thầy cô giáo, chứ không phải các phương tiện truyền thông xã hội. Tôi suy nghĩ về những điều tôi muốn chia sẻ với cháu gái sắp tốt nghiệp đại học năm nay của tôi. Nhưng có lẽ, những lời khuyên này cũng có thể áp dụng cho thế hệ trẻ của chúng ta.

Tôi mong cháu gái và các bạn trẻ khác hiểu rằng cuộc sống không phải là những gì chúng ta nhận được mà là những gì chúng ta cho đi; không phải về những người chúng ta biết mà là cách chúng ta đối xử với họ; không phải là về những thứ chúng ta sở hữu mà là khả năng chúng ta gây dựng chúng ra sao; không phải về danh lợi mà là phẩm chất, nhân cách của mình. 

Tôi mong cháu gái tìm thấy niềm đam mê và nhiệt tình trong công việc. Cháu cần hiểu rằng không thể làm mọi việc một mình, nên hãy ghi nhận những đóng góp của người khác và đề nghị được giúp đỡ khi cần thiết.

Tôi muốn cháu tôi biết rằng nó sẽ mắc sai lầm và sẽ hối tiếc. Nhưng hãy thừa nhận sai lầm của mình, chúng ta luôn có cơ hội thứ hai để không mắc phải những lỗi lầm tương tự. Tôi mong cháu gái nhìn thấy những điều tốt đẹp ở người khác và có thể tha thứ cho họ, ngay cả khi họ làm nó thất vọng.

Trên tất cả, tôi mong cháu hãy là chính mình.

Hãy đón nhận sự hướng dẫn và lời khuyên đúng đắn từ người khác, nhưng hãy để lương tâm dẫn đường chỉ lối. Và hãy nhớ đối xử tốt với chính mình. Cháu là một cá nhân duy nhất.

Duane Hodgin

_______

Không thể thay đổi được quá khứ, chẳng thể biết được tương lai sẽ về đâu, nhưng quý vị chỉ [có thể làm điều đó] trong từng phút giây hiện tại.

Jack Feathers

________

Lớn lên vào những năm 50 và 60, bọn trẻ chúng tôi thường ăn uống tại bàn ăn (dạng quầy bar) trong nhà bếp đối diện với một bảng thông báo. Mẹ tôi quả là rất thông thái khi cắt các bài báo, mẩu tin và dán lên bảng để chúng tôi đọc – Ann Landers, Abby thân mến, v.v. Một mẩu báo đã để lại ấn tượng mãi trong tôi:

“Hãy mừng vui khi những chiếc đĩa đã bẩn

Chúng có một câu chuyện để kể

Trong khi những người khác còn đang đói

Chúng ta đã được ăn rất no

Với ngôi nhà và sức khỏe lẫn hạnh phúc

Chúng ta không nên cảm thấy phiền phức

Theo những bằng chứng này, Chúa rất tốt với chúng ta.”

Vâng, chúng tôi rất ghét rửa và lau khô chén đĩa trước khi có máy rửa chén và ngay cả sau đó nữa.

Mặc dù bài thơ trên nói về những chiếc đĩa đựng đồ ăn, nhưng nó cũng nói về trách nhiệm và sự trân quý đối với những gì mình có, đừng mong mọi thứ bày sẵn trên mâm mà không cần tốn công sức gì cả.

Stacy Gannon

______

Thân gửi thế hệ tiếp theo!

Tôi có thể không lớn tuổi như một số cô bác chia sẻ những lời khuyên hiền triết qua chuyên mục này, nhưng tôi tin rằng với phần lớn kiến thức mà tôi thu thập được trong nhiều năm qua, bạn có thể áp dụng chúng trong vài tình huống mà bạn đối mặt.

Bạn cần nắm vững 3 điều chính yếu: Học cách yêu Chúa, tôn trọng mọi người, và làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần ba trụ cột này trong mọi tình huống. 

Thứ nhất, niềm tin vào Chúa là điều cần thiết cho cuộc sống của bạn và hơn cả thế nữa. Hãy học cách luôn tin cậy Ngài với bất kỳ giá nào, và Ngài sẽ giúp bạn đi đường thẳng.

Thứ hai, học cách tôn trọng mọi người và có lòng tự trọng, đồng thời học cách khoan dung với người khác dù niềm tin và cách làm của họ có thể không giống như của bạn. Đặc biệt trong các mối quan hệ và cư xử với phụ nữ (nếu bạn là đàn ông), luôn cần phải lịch thiệp với phụ nữ. Từ rất sớm, tôi đã được dạy điều này, và điều tôi nhận được hoàn toàn xứng đáng.

Thứ ba, làm việc chăm chỉ là điều cốt yếu. Bạn có thể có cơ hội làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cho dù là ngồi trước máy tính từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hay làm việc tay chân như xây dựng, đều cần đến sự chăm chỉ.

Luôn đồng hành cùng với 3 điều trụ cột này, bạn sẽ là mẫu người mà người khác sẽ kể với con cái của họ và nói với chúng rằng: “Giờ, con có thể học từ bác ấy.”

Luke Pierce

________

Bạn muốn đưa ra lời khuyên gì cho các thế hệ trẻ?

Chúng tôi kêu gọi tất cả độc giả sẵn chia sẻ những giá trị vượt thời gian, có thể phân định rõ đúng và sai, và truyền cho thế hệ tương lai thông qua những kiến thức uyên thâm và kinh nghiệm của mình. Chúng tôi nhận thấy những thông điệp ý nghĩa truyền lại cho thế hệ tiếp theo đang giảm dần theo thời gian, và rằng chỉ với một nền tảng đạo đức vững vàng thì thế hệ tương lai mới có thể phát triển mạnh mẽ.

Hãy gửi thông điệp của bạn, cùng với tên đầy đủ, tiểu bang và thông tin liên hệ của bạn tới [email protected] hoặc gửi thông điệp đó đến: Next Generation, The Epoch Times, 229 W. 28th St., Floor 7, New York, NY 10001.

Chuyên mục Gửi thế hệ tương lai, The Epoch Times
Minh Vi biên dịch

Chia sẻ bài viết này tới bạn bè của bạn