Hà Lan: Nhà khoa học về Nitrogen đặt câu hỏi về cơ sở các quy định khí hậu của chính phủ
NATHAN WORCESTER
Ông Jaap Hanekamp hoài nghi về kiến thức khoa học được thừa nhận rộng rãi. Ông sẽ không ngừng hỏi một câu đơn giản: “Nhưng, điều này có đúng không?”
Khi nói đến các tính toán của chính phủ Hà Lan về mức độ lắng đọng amoniac và nitrogen oxide – cơ sở của các quy định về khí hậu mà theo đó sẽ làm giảm số lượng gia súc và khiến nhiều nông dân mất việc làm – ông Hanekamp đặc biệt chỉ trích “khoa học”.
Ông cho rằng nó dựa trên các định nghĩa mơ hồ, coi trọng quá mức đánh giá của chuyên gia, và sự tập trung thiển cận vào chi phí thay vì cân đối giữa chi phí và lợi ích.
Ông nói: “Bây giờ chúng ta xem nông dân như những người gây ô nhiễm; đó là một quan điểm rất kỳ lạ.”
Ông Hanekamp, giáo sư hóa học tại Đại học Roosevelt ở Hà Lan, đã đưa ra nhận xét trên trong cuộc phỏng vấn với anh Roman Balmakov, người dẫn chương trình “Facts Matter” của EpochTV.
Một quyết định năm 2019 của tòa án Hà Lan cản trở việc xây dựng các cơ sở chăn nuôi đã sớm gây ra một loạt các cuộc biểu tình của nông dân.
Một bài báo trên Science về những cuộc biểu tình này đã mô tả một số tác hại do việc phát thải nitrogen gây ra: “Tại 118 trong số 162 khu bảo tồn thiên nhiên của Hà Lan, sự lắng đọng nitrogen hiện vượt quá các ngưỡng rủi ro sinh thái với mức trung bình 50%.
“Trong các cồn, bãi lầy, và bãi hoang, nơi sinh sống của các loài thích nghi với sự thiếu nitrogen, sự đa dạng của thực vật đã giảm khi các loại cỏ, cây bụi, và cây ưa nitrogen di chuyển đến.”
Ông Hanekamp cho hay: “Nitrogen là chất dinh dưỡng – quý vị cần chúng để phát triển cây trồng.”
Ông Hanekamp tin rằng chính phủ đã tập trung vào nitrogen đến mức gần như loại trừ các yếu tố khác ảnh hưởng đến tự nhiên, chẳng hạn như vị trí của nước ngầm so với bề mặt.
Ông cũng đặt câu hỏi liệu sự thay đổi của hệ sinh thái do sự lắng đọng nhiều nitrogen hơn có thể được định nghĩa đúng là “gây hại” hay không.
Ông hỏi: “Bản thân sự thay đổi đa dạng sinh học là xấu, hay đó chỉ là sự thay đổi?”
Ông chỉ ra rằng Hà Lan khác xa với vùng đất hoang vu ban sơ. Phần lớn đất đai là nhân tạo, được khai hoang từ biển trong nhiều thế kỷ gần đây nhờ sự khéo léo của con người.
Ông Hanekamp đã xem xét kỹ lưỡng một thuật ngữ được sử dụng trong nghiên cứu sinh thái của chính phủ: “lượng tích tụ tới hạn của nitrogen”.
Dưới lượng “tới hạn” của nitrogen, một chất không được cho là gây ra mối đe dọa đáng kể lên môi trường.
Trong một bài viết gần đây, ông Hanekamp và đồng tác giả William Briggs đã mô tả một số vấn đề với bằng chứng được sử dụng để xác định lượng tích tụ tới hạn của nitrogen ở Hà Lan.
Một lý do là, họ không tin rằng các định nghĩa về lượng tích tụ tới hạn nitrogen là đủ chính xác. Ngoài ra, họ cho rằng vẫn chưa có đủ các nghiên cứu quy mô lớn và dài hạn về sự lắng đọng nitrogen.
Ông Hanekamp nhấn mạnh rằng các mô hình có thể hữu ích – [nhưng] thực hiện 100,000 phép đo trên toàn quốc đúng là sẽ không dễ dàng hoặc rẻ tiền.
Tuy nhiên, sự không chắc chắn của việc lập mô hình khiến việc chuyển hoạt động ở một nông trại cụ thể thành các mẫu chính xác của lưu lượng nitrogen là một thách thức.
Điều đó đã không ngăn được Bộ trưởng nitrogen Hà Lan công bố các mục tiêu giảm nitrogen chi tiết, cụ thể cho từng khu vực vào tháng Sáu năm nay.
Bản công bố này là nguyên nhân thúc đẩy đợt biểu tình mới nhất của nông dân.
Một nông dân chăn nuôi bò sữa được The Epoch Times phỏng vấn sẽ phải cắt giảm 95% số lượng gia súc của mình – nhiều tới mức ông dự kiến phải đóng cửa nông trại.
Ông Hanekamp cho biết, “Chúng ta đã tạo ra ảo tưởng về sự chắc chắn của phát thải và lắng đọng. Đó dứt khoát là một ảo vọng trong hoạch định chính sách.”
“Vấn đề là chính phủ Hà Lan đã quyết định rằng những lượng tích tụ tới hạn này là không thể nghi ngờ đối với chất lượng của môi trường sống mà chúng ta có. Và đó là một cách tiếp cận rất kỳ lạ đối với vấn đề này.”
Ông Hanekamp lo ngại rằng một phân tích rủi ro–lợi ích về xã hội ở mức toàn diện đã không xảy ra. Ông cho rằng kết quả cuối cùng của các đề nghị về khí hậu của chính phủ vẫn hết sức không chắc chắn.
“Nếu chúng ta thực thi những điều này và chúng ta sẽ loại bỏ một phần ba số nông dân, chúng ta vẫn không biết kết quả về những lượng tích tụ tới hạn rồi sẽ ra sao. Điều này rất không hợp lý,” ông nói.
“Đúng vậy, chúng ta biết rằng một phần ba số nông dân biến mất rồi, và về cơ bản, chúng ta đang giảm sản lượng và thu nhập trên bình diện quốc gia, nhưng lợi tức của việc đầu tư vào thiên nhiên được tập trung thì sao? Chúng ta không biết.”