‘Không bị sự sợ hãi trói buộc’: Niềm đam mê đi trên dây để băng qua các đỉnh núi
ANNA MASON
Trong thế giới đầy những thứ làm suy giảm khả năng tập trung, thì anh Andy Lewis là một người khác thường. Vận động viên đi trên dây 35 tuổi này cần phải hết sức tập trung giữ thăng bằng để tránh cú rơi chết người luôn chực chờ.
Mô tả cảm giác khi tự chụp cho mình những bức ảnh không thể tin nổi trong lúc đang đi trên dây qua các đỉnh núi, Lewis nói rằng anh phải tập trung 100% vào thời điểm đó.
“Bạn cảm nhận được tim mình đang đập; bạn nghe cả hơi thở của mình; bạn đang nhìn thấy, hành động, và phản ứng cùng lúc trong khoảnh khắc mà mọi sự xao lãng đều không tồn tại,” anh chia sẻ với The Epoch Times.
“Đó là khoảnh khắc mà sự tỉnh táo truyền năng lượng đến cho từng phân tử của bạn. Không có dây bảo hiểm, nên tất cả phụ thuộc vào chính bạn và năng lượng của tâm trí cũng như cơ thể để giữ cho bạn an toàn.”
Xuất thân từ khu vực vùng Vịnh (San Francisco), anh Lewis làm việc trong lĩnh vực sản xuất phim thương mại, dàn dựng, thiết kế bối cảnh, và thực hiện các pha đóng thế nguy hiểm. Là một người đàn ông hành động trong đời thực, anh cũng tham gia BASE jumping (môn nhảy dù từ một tòa kiến trúc cao, v.v.) và đã khám phá môn thể thao đi thăng bằng trên dây từ 20 năm trước.
“Tôi đã thực hiện việc này mỗi ngày, càng tập luyện nhiều, thì càng trở nên khả thi hơn,” anh nói. “Và khi điều đó càng khả thi hơn, thì tôi càng tưởng tượng nhiều hơn.”
Đối với anh Lewis, đi trên dây đến từ sở thích cá nhân, trở thành môn thể thao yêu thích, và rồi thành nghề chuyên nghiệp, cũng có thể nói là một dạng tín ngưỡng của anh. Không lâu sau đó, xu hướng này đã thật sự bắt đầu phát triển; khung cảnh lễ hội đã giúp truyền động lực cho môn thể thao này, và anh Lewis thấy mình là người tiên phong.
Anh đã lắp đặt những sợi dây tại Leviathan, nối hai ngọn núi đá sa thạch đứng độc lập cao nhất nước Mỹ ở Moab, tiểu bang Utah. Phải mất 21 ngày để kết nối dây và chỉ đi trên đó một lần, anh Lewis khẳng định rằng Leviathan là một trong những lần đi dây huyền thoại mà anh từng thực hiện. Hơn 10 năm sau, anh vẫn là người duy nhất thực hiện lại màn trình diễn đi trên dây này.
Phản ứng phổ biến nhất của mọi người trước sở thích vô cùng mạo hiểm của anh thường là hoài nghi; anh ấy có hoàn toàn không sợ hãi khi ở trên cao như thế mà không có lưới bảo vệ bên dưới? Lewis nói rằng đó là một trong những điểm chính yếu.
“Cá nhân tôi tin rằng không có gì bất hạnh hơn một người đàn ông không đối mặt với nghịch cảnh, như thế anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng minh bản thân mình,” anh nói.
“Tất nhiên, phải mất rất nhiều thời gian luyện tập căng thẳng mới trở nên thuần thục và có thể đi trên dây một cách an toàn.”
“Ngay cả khi bạn đã hoàn thành việc luyện tập, thì cũng cần phải tập trung một cách tuyệt đối,” anh thừa nhận. “Một số người không thích áp lực của việc đó. Và đối với rất nhiều người, tin tưởng vào chính bản thân họ là điều bất khả thi.”
Một trong những đặc điểm khác mà anh đánh giá cao nhất về môn thể thao này là tính biến hóa đa dạng của nó.
“Nó có thể là một buổi chiều thoải mái, hoặc nó có thể là một thách thức đối với bạn bao gồm cả trí óc, thân thể và tinh thần,” anh chia sẻ. “Nó dạy bạn về sự cống hiến, dạy bạn tin tưởng vào chính mình, dạy bạn về sức mạnh của bản thân ở cả phương diện tinh thần lẫn thể chất; và huấn luyện toàn bộ các phản ứng của bạn. Đó là triết lý: Bất cứ điều gì tôi có thể thực hiện trên mặt đất, thì tôi đều có thể thực hiện trên dây.”
Kể về một trong những lần thoát hiểm trong gang tấc của anh ở Yosemite vào tháng Chín vừa rồi, một người bạn đã chụp được bức ảnh ghi lại khoảnh khắc Lewis “chơi vơi trên bờ vực nguy hiểm với chỉ một tay còn nắm được sợi dây để không bị rơi xuống dưới”, giống như anh đã viết trên trang Instagram của mình, treo lơ lửng cùng mặt trăng tuyệt diệu nơi cao vời.
“Đó là khoảnh khắc của hạnh phúc thuần khiết và tinh thần sáng tạo; không bị trói buộc bởi sự sợ hãi theo bất kỳ cách nào,” chàng trai liều lĩnh Lewis cho hay.
Anh Lewis đã đoạt được giải vô địch thế giới, phá vỡ các kỷ lục, xuất hiện trên truyền hình và trong các bộ phim; tuy nhiên, điều anh tự hào nhất chính là việc học được điều gì là quan trọng trong cuộc sống.
“Những thành công mà tôi đạt được không thật sự quan trọng,” anh nói. “Là một người tốt và yêu thích những gì bạn làm mới là yếu tố cốt lõi của một người hạnh phúc. Làm cho những người xung quanh bạn cùng thăng hoa. Đoạt được chiến thắng thật phong cách và đầy tinh thần thể thao. Đối diện với thái độ bình thản trước thất bại và thành công.”
Bất kể là việc giúp trẻ em học môn thể thao đi thăng bằng trên dây hay biểu diễn trực tiếp trong giờ nghỉ giữa hiệp của trận đấu giải Super Bowl trước hàng triệu người, tất cả đều thú vị như nhau.
“Ngay cả quá trình rèn luyện và gian khổ, thì rốt cuộc cũng rất vui,” anh Lewis chia sẻ. “Tôi tự hào nói rằng mình đã sống một cuộc đời theo những cách ngoạn mục nhất, hầu như không khi nào bị chấn thương, được nhìn ngắm thế giới, kiếm đủ tiền để sinh sống, và hiện tại có một cuộc sống tuyệt vời mà tôi đã tạo ra cho chính mình.”
Khai thác thái độ tràn đầy năng lượng như vậy, anh Lewis điều hành một doanh nghiệp có tên gọi là BASE Jump Moab, đưa mọi người đến tham gia hoạt động nhảy dù đôi và bay vút qua những vách đá tuyệt đẹp.
“Đó là cách tuyệt vời để giúp mọi người trải nghiệm sa mạc – và đem lại cho tôi năng lượng và hạnh phúc khi chia sẻ những cảm xúc đó,” anh nói thêm.
Tác giả Anna Mason sống ở Anh, cô có bằng cấp về văn chương, yêu thích kể chuyện, các chuyến phiêu lưu, nắng Balearic và mưa Yorkshire.