Mẫu hình Martha tan vỡ
VICTOR DAVIS HANSON
Hòn đảo Martha’s Vineyard đã và đang tràn ngập trên các mặt báo.
Cộng đồng khu nghỉ dưỡng sang trọng này ưa thích giúp đỡ và an ủi những người nhập cư không có giấy tờ được chở đến từ Florida đến nỗi đã ôm chầm lấy họ – trong suốt 48 giờ.
Kỳ lạ là, cánh tả lại trở nên tức tối khi các thống đốc tiểu bang đỏ – những tiểu bang bị tràn ngập với khoảng 3 triệu người nhập cư bất hợp pháp đã tới quốc gia này trong hai năm qua – cuối cùng đã quyết định đưa những công việc đón tiếp cho các cộng đồng tiểu bang xanh giàu có.
Đó là một sự phù hợp tất nhiên.
Hầu hết những tiểu bang này, như thủ đô Hoa Thịnh Đốn, và New York, đã được ghi nhận là các thành phố có thẩm quyền về trú ẩn. Nói chung, họ tán thành những biên giới mở và tán dương sự đa dạng – từ sự thanh bình cách xa hàng ngàn dặm.
Sự náo động tại hòn đảo Martha’s Vineyard đã thúc đẩy hệ thống phân cấp của Đảng Dân Chủ phải giải thích. Tại sao trước đó họ không phản đối các chuyến bay đêm của chính phủ liên bang đưa hàng chục ngàn người vượt biên tới các cộng đồng tiểu bang đỏ vốn phản đối nhập cư bất hợp pháp?
Và tại sao họ lại tức giận với các thống đốc, những người thuần túy mô phỏng chính sách đó bằng cách gửi chỉ 50 người ngoại quốc – giữa ban ngày – đến một khu nghỉ dưỡng giàu có hơn và có tư tưởng thiên tả?
Thống đốc tiểu bang Florida Ron DeSantis đã cho địa điểm nghỉ dưỡng giàu có gần như toàn người da trắng này một cơ hội để kết hợp những lời cao thượng với những hành động thậm chí cao quý hơn. Nhưng đáp lại, những người giàu có nhất lại ca thán rằng cộng đồng nhỏ của họ không thể đối phó với vỏn vẹn 50 người mới đến.
Cho đến nay, các khu vực giàu có cấp tiến ở Malibu, Aspen, và Napa vẫn chưa hề bước ra để sẻ bớt “gánh nặng” đặt lên vai những người anh em Martha’s Vineyard của họ.
Họ nên thắc mắc làm thế nào mà một thành phố Yuma hay El Paso nghèo khó có thể tồn tại với hàng trăm ngàn người vượt biên trái phép tràn vào cộng đồng của họ – khi tổng thống Joe Biden khiến luật nhập cư liên bang trở nên vô hiệu hoàn toàn?
Dinh thự nghỉ dưỡng tại Martha’s Vineyard của nhà Obama hiện đang bị bỏ trống, cũng như hầu hết các bất động sản của những người hàng xóm của ông. Khu đất quy mô và hoành tráng của họ vẫn có thể trở thành các trung tâm lý tưởng cho hàng trăm người nhập cư đến dựng trại tại đó.
Hầu như tất cả những người đến chắc chắn sẽ thích điền trang, phong cảnh, và quang cảnh của nhà ông Obama hơn là chen chúc giữa những người nghèo khổ ở biên giới.
Nơi tôi sống ở phía nam Quận Fresno, California, thường là địa điểm nổi tiếng dành cho những người đến mà không có giấy tờ tùy thân, các cộng đồng đón nhận cố gắng hết sức để tạo ra không gian cho người nhập cư.
Trên con đường nhà tôi, các trang trại nhỏ hiện cho các chủ nhà thuê, những người thường xoay sở để chứa được 20 hoặc 30 người nhập cư trên các lô đất nhỏ của họ.
Trên thực tế, hầu hết tất cả các trang trại trong khu vực của tôi đều được bao quanh bằng xe kéo, lán trại và nhà tạm, nơi hàng trăm người không có giấy tờ tùy thân sinh sống – trước sự thờ ơ hoàn toàn của tiểu bang và sự bỏ bê tuyệt đối của giới cánh tả tinh anh của California.
Thay vào đó, giới tinh anh nhân đức sống theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của chúng ta lại nói rằng tội phạm gia tăng, các băng đảng, buôn lậu ma túy, mại dâm, và buôn bán trẻ em không liên quan gì tới biên giới mở.
Từ kinh nghiệm cá nhân, tôi có thể chứng minh rằng nhiều người không nhìn nhận như vậy.
Nhưng, công bằng mà nói, hòn đảo Martha’s Vineyard có thể đóng vai trò như một trạm dừng chân thường xuyên cho những người vượt biên. Bằng cách đó, nó có thể đưa ra một đánh giá dài hạn vô tư hơn về tác động của nhập cư bất hợp pháp đối với các dịch vụ xã hội và cộng đồng của Hoa Kỳ.
Hòn đảo Vineyard cũng có thể cung cấp cho quốc gia một trường hợp thử nghiệm để xác định xem liệu sự hoảng loạn điên cuồng vì đặc quyền của họ có phơi bày sự phân biệt chủng tộc và bài ngoại của họ hay không – hoặc giả đó là những phản ứng quá dễ hiểu đối với các chính sách mở cửa biên giới có động cơ chính trị, liều lĩnh và vô nhân đạo của chính phủ ông Biden.
Ý tưởng mới về việc chuyển những người nhập cư không có giấy tờ từ các cộng đồng tràn ngập người nhập cư ở biên giới đến các thành phố giàu có đem lại sự hỗ trợ nhiều hơn cũng có thể đóng vai trò là một tấm gương đạo đức cho tất cả chúng ta về nhiều vấn đề khác.
Đối với những người phản đối việc thiết lập khu đất dành cho người vô gia cư ở xa các công viên và khu trung tâm đô thị, thay vào đó, họ có thể cung cấp sân nhà họ để giúp giảm bớt gánh nặng cho toàn bộ cộng đồng không?
Còn những ai chế nhạo hiệu quả của những bức tường biên giới, liệu họ có thể thề không xây những bức tường xung quanh dinh thự của mình chăng?
Những người chỉ trích dấu vết carbon (lượng khí nhà kính) quá mức của các lớp người tiêu dùng, liệu họ có thể cam kết không bay bằng phản lực cơ tư nhân cho đến khi biến đổi khí hậu thảm khốc giảm bớt chứ?
Đối với những người tin rằng khí tự nhiên là một nhiên liệu quá carbon hóa để phát điện hoặc sưởi ấm ngôi nhà, họ có thể cam kết không làm ấm bể bơi hoặc làm mát nhà của họ xuống dưới 78 độ không?
Những người ủng hộ việc cắt ngân sách dành cho cảnh sát và tội phạm hóa một loạt các tội tiểu hình và đại hình trước đây, liệu họ có thể làm nổi bật sự an toàn và an ninh nhờ việc đó bằng cách không thuê nhân viên bảo vệ tư nhân?
Những người kêu gọi kiểm soát súng rộng rãi và chỉ trích sự phổ biến của súng ngắn, họ có thể cam kết không thuê các nhân viên an ninh có vũ trang chứ?
Còn với những người cảm thấy rằng trường bán công làm suy yếu các trường công lập nhiều như các tổ chức công đoàn trao quyền cho họ, họ có thể tránh xa các trường dự bị đại học tư nhân không?
Trải nghiệm của đảo Martha’s Vineyard đánh dấu một cơ hội duy nhất cho chủ nghĩa cấp tiến ven biển (bờ tây và bờ đông của Hoa Kỳ) hiện đại.
Hãy xem đó là một khoảnh khắc có tính giáo huấn mang tính bước ngoặt để chứng minh cho cả nước thấy rằng các lý thuyết ồn ào và các nghị trình của phe cánh tả chỉ phản ánh – hơn là mâu thuẫn với – những kinh nghiệm sống cụ thể và tốt đẹp trước đây của họ.
Quan điểm trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Tịnh Nhi biên dịch