David Parker

Mỹ quốc cần được thay máu. Một phần ba dân số quốc gia này đã mất đi điều mà cố Ngoại trưởng Pháp ở thế kỷ 18, ông Alexis de Tocqueville, ngưỡng mộ nhất về Mỹ quốc – tinh thần tự chịu trách nhiệm – và họ cần phải được thay máu mới.

Chúng ta cần những người có đầu óc kinh doanh, có học thức, và có tay nghề – những phẩm chất đã làm nên quốc gia vĩ đại này.

Tôi không nói đùa đâu (ngoại trừ việc “thay máu” ra thì còn có thể là “tiếp thêm máu”). Theo tờ The Mercury News của San Jose, 71% nhân công ở Silicon Valley được sinh ra ở ngoại quốc. Các trường đại học Hoa Kỳ tràn ngập sinh viên ngoại quốc nói tiếng Anh như một ngôn ngữ thứ hai và giỏi hơn các sinh viên Hoa Kỳ trong kỳ thi SAT.

Các trường công lập của Mỹ quốc, vốn được đánh giá cao trong những năm 1950 và 1960, giờ đây lại nằm trong số những trường chót bảng trên thế giới. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hãy khám phá cuốn “A People’s History of the United States” (Lịch Sử Dân Tộc Mỹ) của nhà sử học Howard Zinn để biết được rằng các nhóm (tự nhận là ) bị gạt ra bên lề tại Mỹ quốc đã gây áp lực buộc các trường học Mỹ phải chú trọng các nền văn hóa của họ. Yêu cầu này không hẳn hạ thấp các tiêu chuẩn giáo dục, nhưng bản thân nó đã góp phần khiến việc giảng dạy lịch sử và văn hóa của các nền dân chủ Anh và Mỹ bị bỏ bê.

Trên toàn cầu không có quốc gia nào làm như thế. Ví dụ, ở Pháp, theo luật, các trường học và người thuê mướn nhân công bị cấm hỏi về chủng tộc, tôn giáo, sắc tộc, hoặc giới tính. Các trường học Pháp giảng dạy về lịch sử và văn hóa Pháp – những điều mà quốc gia này tin rằng sẽ gắn kết các công dân của mình và giúp tình yêu đất nước này thấm nhuần trong tâm khảm họ.

Trường học Mỹ làm điều ngược lại. Qua việc hạ thấp tầm quan trọng của các Tổ Phụ Lập quốc và truyền thụ thuyết chủng tộc trọng yếu cho học sinh, các trường học Mỹ để các em khi tan học về nhà với tâm trạng bối rối và thậm chí là tình cảm yêu ghét lẫn lộn về quốc gia của mình.

Trung Quốc đang chế nhạo Hoa Kỳ khi họ tiến hành thay thế vị trí lãnh đạo kinh tế và quân sự thế giới của Hoa Kỳ. Còn chúng ta đang giúp Trung Quốc làm việc đó khi tự hủy hoại đất nước của mình.

Chúng ta không thể nào cạnh tranh với một quần thể dân số đông gấp bốn lần dân số của chúng ta, có lực lượng công dân và học sinh – sinh viên thường xuyên phải làm việc từ 10 đến 12 giờ mỗi ngày, sáu ngày mỗi tuần, và xem nền văn minh phương Tây (sự tự do về xã hội, chính trị, và kinh tế) là bất lợi cho ý thức cộng đồng của họ. Trung Quốc sở hữu lợi thế chiến lược đó.

Tuy nhiên Trung Quốc có thể đang đánh giá thấp Mỹ quốc. Mặc dù ban đầu Hoa Kỳ không có ý định tham gia Đệ nhị Thế chiến nhưng khi chú voi Mỹ bị đánh thức và nổi giận thì dân chúng của đất nước này đã đoàn kết lại, đồng thời Đức và Nhật Bản nhận ra rằng họ đã phạm sai lầm.

Tuy nhiên, để đương đầu với Trung Quốc, thì Mỹ thực sự cần những con người biết làm việc với thành quả tốt hơn. Mỹ sẽ thu hút họ bằng cách nào? Bằng cách làm ngược lại với những gì Trung Quốc đang làm: thông qua việc tạo ra tự do về xã hội, chính trị, và kinh tế – điều mà các Tổ phụ Lập quốc đã trao cho chúng ta, sự tự do không lệ thuộc vào chính phủ.

Tiếp đó, với sự “bơm” thêm 100 triệu công dân có tinh thần tự chịu trách nhiệm, những người được thu hút đến đây bởi các giá trị nói trên, người dân Hoa Kỳ cần bỏ phiếu để thu hồi những điều luật trong Thỏa Thuận Mới Năm 1933 (the 1933 New Deal), vốn là những điều luật ràng buộc sự tự do với chính phủ.

Bãi bỏ tất cả các đạo luật từ năm 1933 ư? Đúng vậy, ngoại trừ dân quyền! Còn An Sinh Xã Hội, Medicare, Cuộc Chiến Chống Đói Nghèo, Đạo Luật Chăm Sóc Sức Khỏe Vừa Túi Tiền – tất cả đều phải bị xóa bỏ.

Tôi xin đưa ra một ví dụ. Trước khi có Medicare, giá của bảo hiểm y tế ngang với bảo hiểm xe hơi (hoặc bảo hiểm nhà đất hoặc bảo hiểm nhân thọ), là khoảng 200 USD/tháng (50 USD/tháng cho một người trẻ tuổi) tính theo giá trị tiền tệ năm 2023 – nếu chính phủ hoàn toàn bị loại khỏi thị trường thì giá mua bảo hiểm sức khỏe sẽ giảm về mức này. 

Bảo hiểm y tế mà ở mức 1,000 đến 2,000 USD/tháng thì không phải là bảo hiểm, mà là dịch vụ chăm sóc sức khỏe trả trước. Giới chủ nhân doanh nghiệp sẽ tính các khoản này như chi phí kinh doanh để xin giảm thuế; Nhưng giới tiêu thụ phải mua bảo hiểm sức khỏe thì không được so đo về giá cả. Vì công dân ở tiểu bang này bị cấm không được mua bảo hiểm y tế ở tiểu bang khác (vi phạm luật thương mại giữa các tiểu bang), nên công dân ở New Jersey không thể mua bảo hiểm y tế ở Pennsylvania với giá chỉ bằng một phần ba. Như vậy đâu phải là thị trường (tự do)!  

Vì mỗi tháng phải chi 1,200 USD mua bảo hiểm sức khỏe, nên người đi làm cho rằng ít ra lương của họ phải cao hơn 14,400 USD/năm. Sau 40 năm, con số này sẽ là 576,000 USD mà lẽ ra họ sẽ có trong tài khoản tiết kiệm để chi tiêu về y tế của mình. Vậy số tiền đó ở đâu? Mất trắng.

Chương trình Medicare đã khiến cho nhu cầu y tế cao hơn rất nhiều so với những gì người dân thực sự mong muốn – nhu cầu đó lên tới 100,000 USD cho sáu tháng cuối đời. Thông thường, người dân sẽ để lại số tiền đó cho con cháu của mình. Chi tiêu không kiểm soát cho thuốc men và phẫu thuật đã đẩy giá dịch vụ chăm sóc sức khỏe tại Mỹ lên gấp đôi so với bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. 

Chúng ta sẽ đảo ngược lại [chính sách] năm 1933 ư? Không, nhưng Hoa Kỳ vẫn có thể làm được những việc khác: Chúng ta có thể tạo ra một lợi điểm kinh tế cạnh tranh bằng cách giảm thuế suất tại Hoa Kỳ thấp hơn thuế suất của những nước khác trên thế giới. Điều đó sẽ giúp giảm giá hàng hóa và dịch vụ của Mỹ, đồng thời giúp nền kinh tế phát triển.

Hoa Kỳ sẽ có thêm doanh thu để giảm nợ quốc gia miễn là giải quyết được vấn đề khó khăn nhất của một nền kinh tế năng động – đó là tình trạng thiếu nhân công sẽ làm tăng giá hàng hóa và dịch vụ. Vấn đề này chính là lý do vì sao Hoa Kỳ cần 100 triệu công dân (có tinh thần trách nhiệm) như đã nói ở trên, và vì sao đất nước này lại nhìn  vấn đề nhập cư trái phép theo hướng khác.

Nhật Bản, Nam Hàn, và Trung Quốc cũng gặp phải vấn đề này. Theo Cục Thống kê Quốc gia Trung Quốc, trong 20 năm qua, lương của nhân sự quản lý cấp trung ở Trung Quốc đã tăng gấp ba lần.

Nói cách khác, với 31 ngàn tỷ USD nợ quốc gia và 100 ngàn tỷ USD khoản tiền phải chi [trong tương lai] mà chưa nằm trong ngân sách năm 2023, nếu Hoa Kỳ muốn duy trì vị thế kinh tế và quân sự của mình, thì phải gia tăng doanh thu. Để làm được điều đó, đất nước phải cắt giảm thuế và nâng cao các tiêu chuẩn giáo dục.

Bộ Giáo dục Hoa Kỳ cho biết trong 50 năm qua, chỉ có 36% học sinh Mỹ thành thạo môn đọc và môn toán. Vậy họ có thành thạo các môn khoa học, công nghệ, toán học, và kỹ thuật (STEM) không? Chắc chắn là không; nên chúng ta cần sự truyền máu như thế.

Ông David Parker là một nhà đầu tư, tác giả, nhạc sĩ nhạc jazz, và nhà giáo dục sống tại San Francisco. Các cuốn sách của ông, “Income and Wealth” (Thu Nhập và Sự Giàu Có) và “A San Francisco Conservative” (Một Người Truyền Thống ở San Francisco) xem xét các chủ đề quan trọng về chính phủ, lịch sử, và kinh tế, cung cấp một góc nhìn lịch sử rất cần thiết. Các bài viết của ông đã xuất hiện trên The Economist và The Financial Times.

Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.

Doanh Doanh biên dịch

Chia sẻ bài viết này tới bạn bè của bạn