Ngày của Cha, Hãy hành động!
Ngày của Cha khơi dậy một thước phim trong tâm trí tôi.
Chúng tôi đứng trên đường vào ngày 4 tháng 7, mỗi người cầm một đầu quốc kỳ Mỹ. Đứng thẳng, chúng tôi giữ căng các phía, sau đó bắt đầu gấp, gấp, gấp, cho đến khi nó trở thành một hình tam giác hoàn hảo; phần cuối cùng nhét vào bên trong để cố định chiếc cờ lại. Hồi đó, tôi 8 tuổi. Cha đã dạy tôi gấp một lá cờ như một người lính thủy đánh bộ, và tôi vẫn có thể làm được như vậy cho đến hôm nay.
Ở giữa rừng, tôi nâng búa lên và đập vào cái đinh, dù chẳng có tác dụng gì đáng kể. Năm đó, tôi mới 6 tuổi. Chúng tôi xây một ngôi nhà trên cây, mà bây giờ tôi nghĩ có lẽ cách mặt đất khoảng 5 feet (khoảng 1.5 mét). Đó là một tòa tháp bất khả xâm phạm.
Chúng tôi quỳ xuống và cha chỉ cho tôi cách ngắm mục tiêu rồi bóp cò súng trong khi nín thở. Tôi không nhớ lúc đó mình bao nhiêu tuổi, chắc không phải lúc 6 hay 8 tuổi, có lẽ là 10 hoặc 11.
Trong Ngày của Cha chúng tôi luôn tặng ông một chiếc bánh chanh từ tiệm bánh Mrs. Rhode ở Atlanta, vì đó là món ông yêu thích. Nhưng ông đã tạo nên ngày của mình theo cách riêng, giống như một chuyên gia về giao tiếp gia đình đã gợi ý.
Mark T. Morman là giáo sư trong lĩnh vực giao tiếp tại Đại học Khoa học và Nghệ thuật Baylor ở Texas. Giáo sư nói rằng các ông bố không nên ngồi yên vào Ngày của Cha để đợi quà và thiệp mừng. “Nếu người đàn ông muốn gần gũi với con của họ thì điều này phụ thuộc vào chính họ.” Các trụ cột gia đình nên tắt máy tính xách tay, rời khỏi ghế, và bắt đầu một việc gì đó. Không quan trọng là việc gì, nhưng “con trai dễ cảm nhận được sự gần gũi thông qua các hoạt động.” Con gái thì dễ gắn kết theo hướng sẻ chia và tâm sự, theo ông Morman.
Giáo sư Morman và bà Elizabeth Barrett của Đại học Baylor đã khảo sát các ông bố và con gái bằng cách đặt câu hỏi sau:
“Hãy suy nghĩ trong vài phút về những bước ngoặt tạo nên sự gắn kết giữa quý vị và con gái. Vui lòng mô tả những khoảng thời gian đó và lý do hoặc cách chúng ảnh hưởng đến sự gắn kết mối quan hệ của quý vị.”
Điều quan trọng nhất đối với cha và con gái là sự chia sẻ. Hãy viết điều đó ra giấy, đây là ưu tiên hàng đầu. Nghiên cứu không đưa ra thêm các lựa chọn khác.
Người cha là rất quan trọng. Mối quan hệ của cha và con gái “có ảnh hưởng đáng kể đến thành tích học tập, lựa chọn nghề nghiệp, sức khỏe tinh thần, hình ảnh cá nhân, lựa chọn bạn đời, và sự tự tin xã hội của con gái họ,” ông Morman và bà Barrett đã viết trong nghiên cứu. Nghiên cứu này được xuất bản trên tạp chí Human Communication, có tựa đề “Bước ngoặt gắn kết mối quan hệ giữa cha và con gái.”
Khi tôi trưởng thành, và cha tôi đã già. Ông để lại cho tôi một món quà sầu muộn. Nó là một cuốn gia phả, bắt đầu từ khi người Mỹ họ Hooke đầu tiên từ Anh đến Virginia vào những năm 1600. Cây phả hệ kết thúc với việc tôi và chị gái chào đời. Cha là người cuối cùng mang họ của mình, sau đó mất đi chữ e và trở thành Hook.
Nhưng cha vẫn gây dựng được truyền thống gia đình. Không phải nói quá nhưng chị tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, kiên cường, nhân hậu, đóng góp nhiều cho xã hội. Tôi thì cũng không phải nhân vật kém cỏi.
Ông đã xây dựng truyền thống gia đình bằng cách dạy chúng tôi móc mồi câu, trồng đậu bắp, nướng bánh mì kẹp thịt, lái xe, tỉa cành, đi xe đạp, sơn tường, trát vữa.
Cảm ơn Cha.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.