Những thí nghiệm với thời gian
Một số nhà khoa học tuyên bố đã phát minh ra thứ không thể – một cỗ máy thời gian.
“Mỗi con người đều để lại phía sau một bản sao dấu vết của chính họ: một âm thanh và một hình ảnh khác, một ký tự nhận dạng riêng biệt cho mỗi cá nhân. Trên cơ sở đó, chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi có những điều kiện để trở lại gặp và lắng nghe những con người vĩ đại nhất trong lịch sử, tái tạo lại những dấu vết năng lượng ánh sáng và âm thanh của họ.” — Cha Pellegrino Ernetti
Theo Einstein, khi một người đạt tới vận tốc gần bằng tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ chậm lại đáng kể. Một người du hành với tốc độ cao như vậy trong chốc lát, nhưng khi họ trở lại thế giới bình thường sẽ nhận ra rằng hàng trăm năm đã trôi qua. Giống như du hành vào tương lai, một người như vậy có thể tránh thoát được vài thập kỷ.
Bởi vì trình độ công nghệ của nhân loại chưa đủ để kiểm chứng lý thuyết này, hầu hết tin rằng một cuộc hành trình như vậy chỉ có trong tưởng tượng. Tuy nhiên, một số người đã thực hiện một chuyến đi vượt thời gian. Một số nhà khoa học thử nghiệm các giới hạn trong những lý thuyết của Einstein và tuyên bố đã phát minh ra một thứ tưởng chừng không thể – một cỗ máy thời gian.
The Chronovisor: Một cỗ máy nhìn lại quá khứ
Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn có thể nhìn lại quá khứ và xem xét cẩn thận những thời điểm quan trọng trong lịch sử? Đây sẽ là một tiềm năng đáng kinh ngạc để giải quyết các tranh cãi hiện tại.
Vào tháng 5/1972, tuần báo La Domenica del Corriere của Ý đã xuất bản một thông cáo ngoạn mục: Cha Pellegrino Ernetti – một linh mục dòng thánh Benedictine đồng thời là nhà vật lý lượng tử và chuyên gia đo dao động điện tử – đã chế tạo một thiết bị mà ông gọi là máy đo thời gian (chronovisor), có khả năng thu được hình ảnh và âm thanh từ các sự kiện trong quá khứ.
Cha Ernetti cho biết công nghệ này được tạo ra với sự hỗ trợ của 12 nhà khoa học nổi tiếng thế giới khác (bao gồm Enrico Fermi và Wernher von Braun), và tuyên bố của ông đã sớm gây tranh cãi trên khắp thế giới. Thêm vào đó, Cha Ernetti đã cung cấp bằng chứng “không thể chối cãi” về sự tồn tại của cỗ máy: một bức ảnh được cho là chụp lại khoảnh khắc Chúa Giêsu qua đời trên cây thập tự giá.
Nhưng nó đã hoạt động như thế nào? Theo lời giải thích của nhà thông thái Ernetti, quang năng và âm thanh mà các vật thể phát ra đều lưu lại trong môi trường; do đó sử dụng máy đo thời gian một cách hợp lý có thể tái tạo lại những hình ảnh và âm thanh của một nhóm sự kiện cụ thể trong quá khứ từ năng lượng nói trên.
Ngoài bức ảnh mà ông cung cấp (bức ảnh Chúa Giêsu của ông sau đó được tìm thấy gần giống với một bức chạm khắc tại Đền thánh Lòng Chúa Thương Xót ‘Shrine of Merciful Love’ ở Collevalenza), Ernetti tuyên bố đã ghi lại được nhiều cảnh khác nhau trong Kinh Thánh, như sự hủy diệt của thành Sodom và Gomorrah, và tấm bài vị Luật Sinai nguyên bản.
Bất chấp những lời chỉ trích rằng máy đo thời gian của ông là một sự lừa gạt, Ernetti vẫn tiếp tục bảo vệ chiếc máy ảnh đặc biệt của mình, cho rằng Vatican đã ngăn cản ông nói nhiều hơn về phát minh này.
Cho dù có thực sự tồn tại máy đo thời gian hay không, ngày nay người ta vẫn quan tâm tới thiết bị này. Có hai nhóm khoa học hiện đang nghiên cứu khả năng tái tạo lại một máy đo thời gian dựa trên các nguyên tắc giống như Ernetti đã mô tả. Tuy nhiên, trong khi Ernetti cố gắng chụp lại các hình ảnh từ một thời điểm nào đó, một nhóm các nhà khoa học Liên Xô đã can đảm thực hiện một hành động rủi ro hơn – tiến vào các thế giới song song.
Viện Nghiên cứu Thế giới Song song
Viện Nghiên cứu Thế giới Song song của Liên Xô bắt đầu từ thời Stalin và được khôi phục dưới thời Khrushchev; lịch sử của nó rất kỳ lạ. Nó có nhiệm vụ điều tra các thế giới bí ẩn, và các nhà khoa học tham gia vào dự án bất thường này thường bị hành quyết; các tòa nhà và thiết bị cũng đều bị phá hủy một cách kỳ bí.
Sau hai lần bị ngưng hoạt động, một cuộc điều tra tuyệt mật được tiến hành trở lại vào năm 1987, nhưng những tin tức về các sự kiện kỳ lạ tiếp tục diễn ra. Vào ngày 30/8/1989, một thảm kịch đã xảy ra: Một vụ nổ lớn đã làm nổ tung một cơ sở nghiên cứu ở quần đảo Anjou. Vụ nổ bao phủ 1.25 dặm vuông (3.23 km vuông) và phá hủy một mô-đun thí nghiệm. Mô-đun này đã bị một vật thể lớn va chạm, có thể là một tiểu hành tinh đến từ một thế giới song song. Sau thảm họa, không ai tìm thấy dấu vết của mô-đun nặng 780 tấn chứa ba nhà nghiên cứu. Một số nói rằng họ vẫn bị mắc kẹt trong một vũ trụ liền kề.
“Chúng tôi đang chết dần nhưng vẫn tiếp tục duy trì thử nghiệm,” một nhà nghiên cứu từ dự án cho biết trong lần truyền tin cuối cùng của ông; nó được đăng lần đầu tiên trên tờ báo Nga, Pravda. “Ở đây rất tối: chúng tôi nhìn thấy tất cả các vật thể tự nhân đôi… Nguồn cung cấp oxy chỉ đủ trong 43 giờ, hệ thống hỗ trợ sự sống bị phá hỏng nghiêm trọng. Xin gửi lời chào trân trọng nhất đến gia đình và bạn bè!” Quá trình truyền tin kết thúc đột ngột.
Những ví dụ trên có phải chỉ là những câu chuyện cổ tích – những câu chuyện được hư cấu để thỏa mãn mong muốn bẩm sinh của chúng ta là thoát khỏi những giới hạn của hiện tại? Hay là công nghệ du hành thời gian đã nằm trong tầm tay của chúng ta nhưng được bảo vệ cẩn mật bởi một số ít người được chọn? Thiếu những bằng chứng thuyết phục, rất khó để khẳng định được câu trả lời. Ít nhất, những thí nghiệm này cuối cùng có thể coi là những lời cảnh tỉnh.
Cho dù chúng ta nhận ra điều này khi sử dụng công nghệ bí mật vì mục đích quyền lực và kiểm soát, hay trong các nghiên cứu nguy hiểm dẫn đến những hậu quả thảm khốc, thì những ví dụ trên có thể tiết lộ lý do tại sao du hành vượt thời gian lại trở nên bí ẩn – đó là một ranh giới chúng ta không được an bài để vượt qua.