Những tỷ phú Trung Quốc bị cầm tù (Phần 2/2)
Một số ý kiến cho rằng các tỷ phú ở Trung Quốc chỉ có thể hoặc là bị bỏ tù hoặc là bị giam giữ. Điều này nghe có vẻ cường điệu, nhưng phản ánh một thực tế khách quan rằng các tỷ phú Trung Quốc đang lâm vào tình thế nguy cấp như thế nào. Đã có nhiều trường hợp chứng minh cho điều này.
Vào tháng 01/2008, ông Cố Sồ Quân (Gu Chujun), cựu chủ tịch của Công ty Điện lực Khoa Long Quảng Đông (Guangdong Kelon Electrical Holdings), bị kết án 10 năm tù với ba tội danh, trong đó có tội làm giả các báo cáo của công ty. Ông Cố đã bị tước đi hàng chục tỷ USD tài sản và một số công ty niêm yết.
Ông Lan Thế Lập (Lan Shili), cựu chủ tịch Tập đoàn China East Star, được tạp chí Forbes xếp hạng là người giàu thứ 70 tại Trung Quốc năm 2005. Ngày 08/04/2010, ông Lan bị kết án 4 năm tù vì tội trốn thuế. Công ty của ông Lan, trị giá 311 triệu USD, đã bị Trung Cộng cưỡng ép mua lại với giá cực kỳ thấp, 13 triệu USD.
Ông Bành Trị Dân (Peng Zhimin), từng là người giàu nhất ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên, và là cựu chủ tịch của Công ty Phát triển Bất động sản Khánh Long (Qinglong), bị kết án tù chung thân vì tội tổ chức băng nhóm xã hội đen cùng nhiều tội danh khác. Theo quan chức Sở Công an Trùng Khánh Vương Trí (Wang Zhi), giá trị tài sản của ông Bành đạt 726 triệu USD và giá thực tế trên thị trường là hơn 1.5 tỷ USD do đất đai tăng giá.
Ông Dương Tông Nghĩa (Yang Zongyi), từng là người giàu nhất ở siêu đô thị Nam Kinh và là cổ đông sở hữu công ty Phúc Tín (Fuxin), đã bị bắt giam vào ngày 17/11/2020 với tội danh biển thủ công quỹ. Ông Dương nằm trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc từ năm 2015 đến năm 2018, với giá trị tài sản ròng khoảng 622 triệu USD.
Vậy lý do nào khiến các tỷ phú Trung Quốc bị bỏ tù?
Mưu đồ cướp đoạt tài sản tư nhân của Trung Cộng
Karl Marx, “ông tổ” của Trung Cộng, ủng hộ mạnh mẽ công hữu và phản đối tư hữu. Học thuyết của Marx được coi là hệ tư tưởng của giai cấp vô sản. Khi giai cấp vô sản cố gắng đoạt chính quyền và nắm chính quyền mà không cần vốn, thì mưu kế họ sử dụng, xét từ lịch sử của Trung Cộng, có thể được mô tả bằng một từ – cướp bóc.
Giai đoạn đầu Phong trào Nông dân của Trung Cộng [diễn ra] dưới ngọn cờ “đánh cường hào, chia ruộng đất.” Nói thẳng ra, đó là phong trào cướp bóc tài sản của các địa chủ. Sau khi Trung Cộng lên nắm quyền, đầu tiên đảng này đã thực hiện sáng kiến hợp tác công tư – hợp tác với các nhà tư bản – và sau đó tiến hành “chuyển đổi xã hội chủ nghĩa đối với công thương nghiệp tư bản chủ nghĩa.” Nói một cách đơn giản, nó tước đoạt tài sản của các nhà tư bản; cuối cùng thì khiến Trung Quốc chỉ có kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể do nhà nước sở hữu, không có kinh tế tư nhân. Do đó, đến cuối cuộc Cách mạng Văn hóa kéo dài 10 năm vào năm 1976, nền kinh tế Trung Quốc trên bờ vực sụp đổ.
Vào tháng 12/1978, Trung Cộng đưa ra chính sách Cải cách và Mở cửa để giải quyết cuộc khủng hoảng về quyền lực chính trị. Chính sách này thúc đẩy phát triển kinh tế tư nhân, không chỉ ở thành thị mà còn ở nông thôn, cho phép các công ty tư nhân tồn tại trong thế thống trị của kinh tế quốc doanh và kinh tế tập thể.
Lịch sử phát triển hàng nghìn năm đã chứng minh kinh tế tư nhân là một nền kinh tế năng động. Trung Cộng hạn chế sự mở rộng của kinh tế tư nhân, với ít hạn chế hơn trong một số lĩnh vực, nhưng kinh tế tư nhân đã cho thấy sự tăng trưởng đáng kể trong thời gian ngắn hạn và tạo ra ảnh hưởng tích cực. Theo báo cáo của Nam Hoa Tảo báo (South China Morning Post – SCMP), “nền kinh tế tư nhân của Trung Quốc có thể được gói gọn trong con số “56789” – đóng góp 50% doanh thu thuế, 60% tổng sản phẩm quốc nội (GDP), 70% nâng cấp và đổi mới công nghiệp, 80% tổng số việc làm, và 90% tổng số doanh nghiệp.”
Tuy nhiên, hệ tư tưởng của Trung Cộng dưới sự dẫn dắt của chủ nghĩa Marx vẫn không hề thay đổi. Ngoài miệng Trung Cộng nói rằng thúc đẩy tư tưởng bảo vệ quyền sở hữu tư nhân, nhưng hành động thực tế thì ngược lại. Khi cần, nó chuyển quyền sở hữu từ tư nhân sang nhà nước với lý do thiếu vốn và lo ngại chính trị.
Quyền lực tối cao của Trung Cộng trong nền kinh tế
Nền tảng cho sự phát triển kinh tế của Trung Cộng được xây dựng trên sự kiểm soát bằng súng (quân sự) và dao (chính trị và luật pháp). Các doanh nhân tư nhân ở Trung Quốc, mặc dù có khối tài sản lớn đến đâu, nhưng vẫn trở nên dễ bị tổn thương và bất lực khi đối mặt với một Trung Cộng được quân đội hậu thuẫn đang dùng đến cả súng và dao.
Ở các nước có nền kinh tế thị trường, thị trường tiêu thụ (hoạt động như một lực vô hình) đóng vai trò chủ đạo. Trong khi đó ở Trung Quốc, không hề có kinh tế thị trường, mà là một thế lực hữu hình – quyền lực cai trị của Trung Cộng. Nhà lãnh đạo Đảng Tập Cận Bình đã công khai nhấn mạnh, “Đảng thực hiện quyền lãnh đạo toàn diện trên tất cả các lĩnh vực, trên mọi miền của tổ quốc.” Đảng thực hiện quyền tối cao của mình trong nền kinh tế bằng cách độc quyền hóa các lĩnh vực tài chính, bao gồm ngân hàng, thị trường chứng khoán và thị trường tiền tệ; các tài nguyên như đất đai, khoáng sản, nước, thuế, lệ phí và nhiều tài nguyên khác. Các doanh nhân tư nhân phải tuân thủ các quy định của Đảng. Nếu họ không chơi theo “luật,” họ sẽ phải gánh chịu thiệt hại lớn về các khoản vay ngân hàng, quyền sở hữu đất, quyền khai thác, nguồn cung cấp điện và nước, đồng thời chịu áp lực to lớn từ các loại thuế lặt vặt và các lệ phí tăng thêm do Trung Cộng áp đặt.
Nếu các doanh nhân tư nhân không hội đủ các yêu cầu của Trung Cộng, nó sẽ tìm mọi lý do để cướp đoạt [tài sản của] họ.
Sự cướp bóc ngày càng trầm trọng của Trung Cộng
Kể từ năm 1989, nhà độc tài của Trung Cộng Giang Trạch Dân lên nắm quyền tại Trung Nam Hải (trụ sở trung ương của Trung Cộng) và lạm dụng quyền lực của mình. Một mặt ông Giang đã để con trai là Giang Miên Hằng nắm giữ các chức vụ chính thức và tham gia vào làm kinh doanh. Mặt khác, ông ta cũng đề bạt một số tay chân tham nhũng nghiêm trọng. Sự hội tụ của hai sự kiện hỗn loạn này đã dẫn đến sự phát triển ác tính của [khối u] tham nhũng của Trung Cộng, biến chính quyền thành một nền tảng để giao dịch quyền lực và tiền bạc.
Cho đến ngày nay, quy tắc bất thành văn để thăng tiến và kiếm tiền trong hệ thống quan chức của Trung Cộng, chính là hối lộ các quan chức cấp trên. Tiền ở đâu ra? Cướp bóc doanh nhân tư nhân là giải pháp tối ưu.
Ông Đồng Chi Vĩ (Tong Zhiwei), giáo sư tại Đại học Khoa học Chính trị và Pháp Luật Đông Trung Quốc, đã viết một báo cáo về cuộc đàn áp các băng đảng ở Trùng Khánh. Ông Đồng chỉ ra rằng các mục tiêu chính của chiến dịch đàn áp là các doanh nhân tư nhân. Ông Lý Trang (Li Zhuang), luật sư biện hộ ở Bắc Kinh, cho biết các bản án của các cuộc đàn áp chống băng đảng ở Trùng Khánh mà ông đã xem xét kỹ lưỡng có các phán quyết giống hệt nhau – đó là tịch thu tài sản.
Trung Cộng lo sợ các doanh nhân tư nhân nổi loạn
Liệu Trung Cộng đã lật đổ Trung Hoa Dân Quốc bằng những phương tiện chính nghĩa hay gian trá? Trong 72 năm, Trung Cộng chưa bao giờ tổ chức bầu cử hay giành được sự ủy thác của người dân. Nó đã thực hiện các chiến thuật tàn bạo và lừa dối vì lo sợ rằng quyền lực chính trị bất hợp pháp sẽ bị lật đổ. Do đó, các doanh nhân tư nhân rất có thể bị xem là một lực lượng tiềm tàng có thể xúi giục “lật đổ quyền lực nhà nước” do vị thế tài chính vững chắc của họ.
Tác giả Vương Hữu Quần (Wang Youqun) có bằng Tiến sĩ Luật từ Đại học Nhân dân Trung Quốc. Ông từng là người chấp bút cho ông Úy Kiện Hành (1931–2015), ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng từ năm 1997-2002.
Quan điểm trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.