Sống trong thế giới mới với một tâm hồn già cỗi
Jeffrey A. Tucker
Vâng, cũng như hàng triệu người khác, tôi đã nghe đi nghe lại bài hát “Rich Men North of Richmond” của ca sĩ Oliver Anthony trong nhiều ngày liền. Dường như tôi cảm thấy vẫn chưa muốn dừng lại. Đó là tiếng than ai oán của những thường dân trước giới quyền lực bóc lột, với lời bài hát đi sâu vào trái tim và tâm hồn tới mức khiến người ta rơi lệ.
Toàn bộ phần trình bày đều hoàn hảo: giai điệu, lời bài hát, ca sĩ, bối cảnh, và sự nhạy cảm. Đó là ma thuật thuần túy và đánh vào tâm điểm của thời đại chúng ta.
Tôi cũng cảm thấy rất vui khi thấy bài hát từ con số không vươn lên vị trí số 1 trong số các bài hát được tải xuống nhiều nhất trong thế giới của những người sử dụng Anh ngữ, kể cả Vương quốc Anh và Úc. Đó là tiếng khóc than của quần chúng trước những gì đã và đang xảy ra với chúng ta.
Bài hát đề cập đến tất cả các chủ đề như: lạm phát, phúc lợi, lạm dụng chất gây nghiện, tự sát, tham vọng toàn trị, thiếu vắng sự đại diện, và thậm chí là chủ đề nhạy cảm về vụ tống tiền khét tiếng các chính trị gia của Jeffrey Epstein. Đối với chủ đề này, bài hát đang bị tố cáo là QAnon, bất kể nó mang ý nghĩa gì.
Thật hết sức phi lý khi tuyên bố rằng đây là về “những người có ảnh hưởng của cánh hữu” đang thao túng tầng lớp lao động. Hoàn toàn không phải. Những người có ảnh hưởng của cánh hữu không đủ sức đưa một bài hát từ con số không vươn lên vị trí số 1, càng không thể đưa 4 bài hát khác của cùng một nghệ sĩ lọt vào top 10. Anthony bất ngờ vượt ca sĩ Taylor Swift trên bảng xếp hạng, và lý do rất đơn giản: Ca sĩ này nói lên sự thật và do đó thu phục được lòng người.
Bài hát này đã làm rung chuyển thế giới chỉ một tuần sau khi bài hát/video “Try That in a Small Town” của ca sĩ Jason Aldean đi theo quỹ đạo tương tự, và vì vậy đã bị các phương tiện truyền thông thiên tả lên án khắp nơi. Họ đã sử dụng tất cả những lời bôi nhọ thông thường: phân biệt chủng tộc, phát xít, v.v. Đây là những thứ họ gán ghép cho những người chỉ đơn giản là muốn lấy lại cuộc sống của mình.
Và điều này xảy ra chỉ vài tuần sau khi bộ phim “Sound of Freedom” (Âm thanh của Hy vọng) thoát khỏi móng vuốt kiểm duyệt của Disney để trở thành một trong những bộ phim có doanh thu cao nhất tại Hoa Kỳ. Ngay cả rạp phim đã hoàn toàn “thức tỉnh” tại địa phương của tôi cũng chiếu bộ phim này không ngừng chỉ vì họ cần tiền.
Và điều này xảy ra sau khi bia Bud Light bị soán ngôi vị trí số 1 và khả năng sinh lời của nhà sản xuất bia lớn nhất thế giới này bị đe dọa; hiện họ đang buộc phải bán bớt 8 nhãn hiệu nổi tiếng nhất của mình chỉ để có doanh thu.
Họ từng nói không điều nào trong số này sẽ thành công. Thực tế là ngược lại. Giờ đây, giới quyền lực phải để tâm. Thật vậy, họ đang sợ hãi. Đúng như vậy.
Trong khi đó, một số công ty và cố vấn tài chính lớn nhất đang loại bỏ ESG (môi trường, xã hội, và quản trị) và DEI (sự đa dạng, công bằng, và hòa nhập) ra khỏi các ưu tiên của mình. Quyết định này là để đáp lại một cuộc nổi dậy của nhà đầu tư. Vì vậy, ở đây, chúng ta có người tiêu dùng, nhà đầu tư, cổ đông, và có lẽ là cả cử tri, sẵn sàng thực hiện bất kỳ quyền lực nào chúng ta còn lại để chấn chỉnh những gì đã bị làm cho sai trái, để thế giới trở nên tốt đẹp hơn và không để vuột mất thêm bất kỳ quyền tự do quý giá nào của chúng ta nữa.
Khía cạnh nổi bật nhất trong bài hát của ca sĩ Anthony là bài hát chỉ đích danh kẻ thù của chúng ta: những người giàu có ở Hoa Thịnh Đốn. Trong những năm gần đây, bất cứ ai đến thăm nơi này đều bắt gặp một cảnh y hệt trong bộ phim “The Hunger Games” (Đấu trường sinh tử). Không có sự đau khổ ở District One, mà chỉ có sự suy đồi và sự coi thường dành cho những người khác. Lần cuối cùng khi đến đó, tôi đã đến thăm một khu phố trên Capitol Hill nơi tôi từng sống và hầu như không còn nhận ra nơi này. Sau đó, tôi đã hiểu ra tại sao. Các tòa nhà trên Đại lộ Massachusetts từng được lát gạch mang phong cách thuộc địa, hiện đã được thay thế bằng bằng những phiến đá cẩm thạch mới đồ sộ mang phong cách Hy Lạp và La Mã. Họ đã xây dựng tất cả những thứ đó trong khi phần còn lại của đất nước đang xuống cấp trầm trọng.
Điều đó thực sự là khá đơn giản. Tầng lớp thống trị có được sự giàu có trên mồ hôi nước mắt của tầng lớp lao động, tầng lớp trung lưu, và người nghèo. Thực tế còn khủng khiếp hơn so với thế giới phản địa đàng hư cấu. Đó là sự kết hợp của các tiểu thuyết “The Hunger Games”, “Brave New World”, và “1984”. Và họ dám vênh váo trên truyền hình và lên mặt báo như thể bản thân là anh hùng. Đây cũng chính là những người muốn phân loại các thành phố của chúng ta dựa trên tình trạng vaccine và đã chích ngừa cho nhiều người mà không có sự đồng thuận của họ.
Đây là một điều hoàn toàn không thể chịu đựng được ở một đất nước cho mình là tự do. Vaccine đã gây ra vô số tác hại và tử vong. Đây là liều vaccine mà họ nói rằng sẽ cứu chúng ta khỏi một chủng virus, mà hóa ra không phải là căn bệnh nghiêm trọng về mặt y tế đối với 99% dân số. Đối với 1% những người dễ bị nhiễm bệnh, chúng ta thực sự không thể biết được tỷ lệ tử vong vì đã có quá nhiều vụ phân loại sai bị mua chuộc Tất cả là một vụ bê bối mang tính lịch sử, và mọi người đang dần hiểu ra vấn đề.
Thông qua bài hát này và thành công rực rỡ của nó, chúng ta có được tầm nhìn về một cuộc nổi dậy thực sự không chỉ đang âm ỉ mà còn thành công trọn vẹn bằng mọi cách có thể. Thông điệp được đưa ra rằng, điều này sẽ không còn được dung thứ nữa. Chúng ta không phải sống trong gông cùm. Chúng ta có thể gỡ bỏ xiềng xích. Thật khó để nói chính xác điều đó sẽ kết thúc như thế nào, nhưng các xu hướng văn hóa, kinh tế, và chính trị ở đất nước này đủ để khiến các giai tầng thống trị lạnh sống lưng.
Người dân không thể giành lại quyền lực từ tầng lớp thống trị cho đến khi họ nhận ra rằng họ phải và cũng có phương tiện để làm điều đó. Trong trường hợp này, ý thức về chủ quyền của người dân với tư cách là người tiêu dùng ngày càng tăng. Chúng ta có đồng dollar, ngay cả khi đồng bạc xanh này đang giảm giá trị. Cách chúng ta sử dụng tiền để định hình cấu trúc công nghiệp. Chúng ta có thể gửi thông điệp bằng cách đưa một bài hát hoặc bộ phim hấp dẫn có nội dung phản đối lên vị trí số 1.
Gần như cách duy nhất chúng ta có thể tác động tới giới quyền lực giàu có là thông qua sức mạnh mà chúng ta có với tư cách là người chi tiêu và nhà đầu tư. Một khi có đủ người quan tâm đến việc này, chúng ta có sức mạnh để tạo ra và phá vỡ các đế chế. Nhận thức đó đủ để thay đổi dần sức nặng của quan điểm và việc sử dụng các nguồn lực của xã hội. Có lẽ nếu Hollywood tạo ra đủ các tác phẩm “thức tỉnh” thất bại, và có đủ các nhà làm phim độc lập khiến các rạp chiếu địa phương bùng nổ, thì chúng ta có thể tác động đến văn hóa.
Sự thay đổi cuối cùng đến từ chính trị. Ở đây chúng ta không mạnh mẽ bằng, nhưng có những ứng cử viên nổi dậy đang khiến giới quyền lực này rung chuyển. Ở đây tôi không có ý nói đến cựu Tổng thống Donald Trump, và tôi nói điều đó với nhận thức đầy đủ rằng Đảng Dân Chủ ghét cay ghét đắng ông ấy. Họ cũng nghĩ rằng họ có thể đánh bại ông. Họ không chắc chắn như thế về Thống đốc Ron DeSantis – người có lịch sử thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc đối với các cử tri thuộc mọi tầng lớp.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là sự trỗi dậy của ông Robert F. Kennedy Jr. Hiện tại, đây là một người đàn ông và tiếng nói đã làm cho Đảng Dân Chủ, Đại công ty Dược phẩm (Big Pharma), Đại công ty Công nghệ (Big Tech), cộng đồng tình báo và toàn bộ các cơ quan chính phủ mà chúng ta biết đến, phải khiếp sợ. Họ muốn bịt miệng ông ấy. Và ngay bây giờ. Tuy nhiên, họ không thể thực hiện điều này thông qua các phương tiện thông thường.
Liệu Đảng Dân Chủ có thể thực sự buộc chấp thuận đề cử vị Tổng thống già nua ngờ nghệch Joe Biden, người mà tất cả mọi người đều biết là không phù hợp với vị trí này? Nếu họ làm như vậy, đó có thể là thảm họa cuối cùng của đảng này. Hệ thống mà họ xây dựng cho mình đang bị hao mòn và suy yếu.
Chúng ta thực sự đang sống trong một thế giới mới, nhưng chúng ta có những tâm hồn già cỗi. Tuy nhiên, tôi đang chứng kiến một cuộc nổi dậy xuất hiện trên mọi mặt trận. Chúng ta cần đưa thế giới mới này trở lại với thế giới trước kia, và trẻ hóa tâm hồn chúng ta với sức mạnh của tự do.
Hãy suy nghĩ về đoạn Thánh Thi do ông Anthony đọc trong buổi diễn của ông tại phiên chợ nông dân hôm Chủ Nhật:
“Kẻ ác lập mưu hại người lành và nghiến răng giận dữ với họ. Nhưng Chúa sẽ cười chúng vì thấy phần số chúng đã gần kề. Kẻ ác rút gươm và giương cung, định giết người nghèo và những người cô thế, tìm cách hãm hại những người lương thiện.
“Nhưng gươm của chúng sẽ đâm ngược vào chúng và cung của chúng sẽ bị gãy. Thà có ít của mà ngay thẳng, còn hơn có của nhiều mà gian dối. Kẻ ác sẽ mất đi sức mạnh, nhưng Chúa nâng đỡ người ngay thẳng. Chúa che chở những người vô tội và phần thưởng Ngài dành cho họ còn mãi. Trong buổi gian nan họ không gặp hoạn nạn, vào thời đói kém họ vẫn được no nê. Còn kẻ ác sẽ bị tiêu diệt.
“Những kẻ thù nghịch Chúa sẽ khô héo như hoa cỏ trong đồng nội, họ bị tận diệt và tiêu tan như mây khói.” (*)
Ông Jeffrey A. Tucker là người sáng lập và là chủ tịch của Viện Brownstone, đồng thời là tác giả của hàng ngàn bài viết trên báo chí học thuật và phổ thông. Ông cũng là tác giả của mười quyển sách bằng năm thứ tiếng, gần đây nhất là cuốn “Liberty or Lockdown” (“Tự Do hay Phong Tỏa”). Ông cũng là biên tập viên của The Best of Mises. Ông viết chuyên mục kinh tế hàng ngày cho The Epoch Times và về các chủ đề kinh tế, công nghệ, triết học xã hội, và văn hóa.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Doanh Doanh biên dịch
Ghi chú của độc giả: