Tâm tôi vì người
Cuối tuần, tôi đến văn phòng làm thêm giờ. Cách đây vài ngày, tôi nhận được email thông báo cuối tuần sẽ có nhân viên sửa chữa điện đến làm việc. Tôi biết việc này có thể gây ồn ào ở hành lang, nhưng vì còn một số tài liệu trong máy tính văn phòng, nên tôi vẫn là cần phải đến đó.
Có lẽ mọi người được thông báo nên không ai đến văn phòng vào cuối tuần, tôi là người duy nhất. Tôi làm việc tại bàn của mình hơn một giờ, và thỉnh thoảng nghe tiếng nhân viên di chuyển kệ và sử dụng máy khoan điện trong hành lang. Tâm trí của tôi chỉ dành cho công việc, và tôi không bị can nhiễu quá nhiều.
Tiếng ồn bên ngoài dần dần đến gần, tôi đoán rằng nhân viên đang làm việc bên ngoài văn phòng của tôi. Quả nhiên, một lát sau, ai đó đã mở văn phòng của tôi bằng chìa khóa từ bên ngoài. Lúc cánh cửa mở ra, tôi thấy một người đàn ông mặc quần áo lao động và đội mũ cứng bước vào, cả hai chúng tôi đều kinh ngạc nhìn nhau.
Tôi rất ngạc nhiên vì không biết rằng họ có chìa khóa để vào phòng trực tiếp, tuy nhiên tôi cũng đã gần lấy xong tài liệu trong máy tính và cảm thấy không nên ở đây thêm vì có thể làm gián đoạn công việc của họ. Anh ta cũng rất ngạc nhiên, có lẽ vì không ngờ có người làm việc ngoài giờ trong phòng mặc cho tiếng ồn bên ngoài.
Ngạc nhiên trong giây lát, người nhân viên nhanh chóng giải thích với tôi: “Một tấm panel cần được sửa và sẽ hoàn thành sớm”. Tôi cũng vội vàng đáp lại và hỏi: “Tôi có nên đi không?” Anh ta mỉm cười, xua tay và đáp lại: “Không, chúng tôi đang làm phiền bạn”. Trong khi nói chuyện, đồng nghiệp của anh ấy đã vào và sắp xếp thang và tấm panel.
Trước khi sử dụng chiếc búa điện, anh ấy nhắc tôi: “Sắp bắt đầu rồi, sẽ rất ồn”. Tôi gật đầu và đứng dậy xem họ làm việc. Tiếng búa điện vang lên một hồi, họ thi công xong ra ngoài thu dọn đồ đạc. Trước khi ra khỏi phòng, người thợ gật đầu và cười với tôi, cảm ơn vì sự hợp tác của tôi.
Kỳ thực, tôi không hợp tác làm điều gì cả, mà chỉ lịch sự chờ đợi công việc của họ hoàn thành. Sự biết ơn của họ, chủ yếu là vì tôi đã không tỏ ra mất kiên nhẫn trước những ồn ào về việc thi công của họ. Tôi cũng rất biết ơn vì họ đã không đổ lỗi cho tôi vì đã đến văn phòng khi không nên ở đó, và biết ơn vì họ vì đã thi công cẩn thận và giảm thiểu sự gián đoạn cho tôi.
Chúng tôi là những người xa lạ lướt qua nhau, nhưng trong cuộc trao đổi ngắn ngủi, chúng tôi đều đang nghĩ về nhau. Điều này đã khiến tôi cảm động trong một thời gian dài. Trong cuộc sống, chúng ta có thói quen nghĩ về lợi ích bản thân, lo lắng về mọi mặt và tùy theo đó mà trở nên cáu kỉnh. Khi tâm chúng ta không phải là tự tư, ích kỷ, và chúng ta đơn thuần chỉ nghĩ đến người khác, thì tâm chúng ta sẽ trở nên đặc biệt khoan dung và lý trí hơn.
Vì vậy, chúng ta nên phản tỉnh, tự suy nghĩ lại những chuyện đã qua mà điều chỉnh tâm thái của mình. Tâm tôi vì người, bản thân sẽ càng trở nên bình hòa và thế giới sẽ an bình tốt đẹp hơn.