Một năm vất vả, khó khăn, và hy vọng
Nhiều người Mỹ, đang gặp khó khăn theo những cách khác nhau, dự đoán những ngày tốt đẹp hơn ở phía trước
Bài viết sau đây thuật lại năm ngày lái xe qua các tiểu bang Arizona, California, và Nevada, mỗi ngày lắng nghe những người chia sẻ trải nghiệm cá nhân của họ về năm 2022 và những hy vọng của họ cho năm tới. Đối với một số người, năm 2022 là một năm đầy thử thách và bi kịch, còn đối với những người khác, thì đó là thời gian để thấu hiểu và hàn gắn.
Ông Michael Sponsel trông phiền muộn nhưng đầy khắc kỷ. Quý vị có thể nói rằng ông đang tổn thương trong tâm, một mình trong Nhà nguyện Nhỏ Loren Pratt ở thành phố Yuma, tiểu bang Arizona.
Đứng trước điện thờ của nhà nguyện nhỏ bé có một phòng này giữa một nơi hẻo lánh, ông Sponsel, đến từ Denver, cầu nguyện cho người con trai quá cố của mình, anh Michael “Mikie” Sponsel, và ký tên vào sổ lưu bút.
Đó là một năm tang tóc đau thương. Anh Mikie, sinh ngày 22/02/1977, vốn là một người đàn ông 44 tuổi khỏe mạnh, yêu cuộc sống và gia đình. Anh bị chấn thương đầu gối và hình thành cục máu đông không rõ nguyên nhân ở bắp chân. Anh qua đời vào ngày 18/08/2021, để lại một người vợ, ba đứa con, và một người cha đau buồn.
“Đó là điều khó khăn nhất mà tôi từng đối mặt — mất đi con trai của mình,” ông Sponsel nói khi cố kìm những giọt nước mắt.
Ông thường đến ngôi nhà nguyện nhỏ này mỗi khi có cơ hội đến khu vực Yuma. Nhưng chưa bao giờ điều này lại thấm thía như lúc này hay đầy ý nghĩa như vậy trước khi anh Mikie qua đời.
Ở tuổi 69, ông Sponsel cao lớn và trông có vẻ nghiêm nghị, đeo kính râm, mặc một áo sơ mi denim, và quần jean. Ông hầu như giữ kín tâm tư của mình — ngoại trừ khi nói về con trai ông.
“[Mikie] là một người cha tuyệt vời và là một chàng trai tuyệt vời,” ông nói với The Epoch Times. “Cháu là một sĩ quan Thủy quân lục chiến vạm vỡ, cứng rắn, mạnh mẽ và là một người lương thiện, [thế nhưng] Đức Chúa Trời làm việc theo những cách bí ẩn.”
‘Cố gắng sống tốt’
Nhiều năm trước, ông Sponsel rất quý mến nhà nguyện có kích thước bằng nhà kho chứa dụng cụ này, được xây dựng vào năm 1995 để tưởng nhớ phu nhân của ông Pratt. Ngày nay, nhà nguyện này có sáu băng ghế gỗ nhỏ và sáu cửa sổ, trong đó có hai cửa sổ kính màu. Nhà nguyện nhỏ đến nỗi một cơn gió mạnh đã làm nó đổ sập vào năm 2011 và ông Pratt phải cho xây dựng lại.
“Tôi nghĩ đó là một nơi nhỏ bé lạ thường. Quý vị có thể ngồi ở đây. Hãy cầu nguyện một chút,” ông Sponsel nói.
Đối mặt với năm sắp tới mà không có Mikie, “Chà — con trai à. Cha sẽ cố gắng sống tốt,” ông Sponsel nói, và rồi cũng đến lúc phải đi.
Sau khi ông Sponsel rời khỏi nhà thờ, ông Joe Kirsh đến từ tiểu bang Pennsylvania bước vào và ngồi ở hàng ghế giữa.
Một cách lặng lẽ, ông bắt đầu cầu nguyện cho hàng chục bằng hữu của mình đã qua đời trong đại dịch COVID-19.
“Tôi vừa mất đi một người chị dâu — chị ấy bị ung thư phổi. Chị ấy ra đi rất nhanh,” ông Kirsh nói. “Họ nói chị ấy còn sáu tháng nữa. Vậy mà bốn ngày sau, chị ấy đã qua đời.”
Mới đây, anh trai ông, một linh mục Công giáo, đã mắc COVID-19 và, giống như chị dâu ông, ông ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi.
Ông Kirsh đã cầu nguyện để mong có một phép màu xảy ra.
“Đó là một cuộc chiến đối với nhiều người,” ông Kirsh nói. “Ở đây, tôi thấy nhiều người không có tiền. Thật đáng buồn. Mọi người đang trải qua một số thời điểm đầy khó khăn. Giống như tôi đây.”
Bây giờ đã về hưu, ông Kirsh cho biết An sinh Xã hội của ông không còn chi trả cho các chi phí của ông nữa. Giá xăng và giá thực phẩm thì tăng liên tục.
“Thật đáng sợ,” ông nói. Mặc dù không thích nói về chính trị hay tôn giáo, nhưng ông Kirsh đã quyết định không bỏ phiếu trong các cuộc bầu cử sau này nữa.
“Tôi không thích những gì đã xảy ra với cuộc bầu cử vừa qua [hồi năm 2020],” ông nói với The Epoch Times.
Tuy nhiên, ông vẫn chưa đến mức tuyệt vọng hay vô vọng.
Mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Trong những thời điểm khó khăn, ông Kirsh nhìn thấy những dấu hiệu đầy hy vọng ở những người ông gặp gỡ hàng ngày. Mọi người ngày càng tụ hội gần nhau hơn để tìm kiếm sự trợ giúp — “trở nên thân thiện hơn.”
Đôi khi cùng nhau vượt qua những gian khổ lại là điều để người ta cư xử nhân văn hơn.
Và trên hết, ông Kirsh cho rằng cầu nguyện là điều rất hữu ích. “Quý vị phải cầu nguyện, quý vị biết không?” ông nói. “Và hãy hy vọng mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.”
Ở thành phố Casa Grande, tiểu bang Arizona, cách thành phố Phoenix 53 dặm (85 km) về phía nam bằng xe hơi, bà Nancy Caywood, một nông dân trồng bông trong một gia đình nhiều thế hệ ở nông trại Caywood, đang cầu cho mưa đến.
Nỗi lo hạn hán
Một đợt hạn hán trong khu vực đã gây ra các hạn chế về nước đối với ngành nông nghiệp ở Cấp độ 2, làm giảm mức sử dụng tới 86%. Năm 1993, một con đập gần đó cung cấp nước cho trang trại đã tràn qua và vẫn chưa được lấp đầy hoàn toàn do không có mưa hay tuyết tan trong nhiều năm dài.
“Vì vậy, chúng tôi rơi vào tình trạng hạn hán,” bà Caywood nói. “Chà, không ai nhận ra tình trạng này sẽ đến mức như vậy.”
Hồi tháng 08/2018, các con kênh cung cấp nước cho nông nghiệp đã ngừng hoạt động, khiến người nông dân phải lựa chọn xem có nên trồng trọt hay không.
Bà Caywood cho biết kể từ khi trang trại của gia đình bà bắt đầu trồng bông vào những năm 1930, mọi thứ chưa từng tệ đến mức độ này.
Trong năm 2022, mùa vụ cỏ linh lăng bắt đầu chững lại.
Không có mưa, mọi thứ chỉ ngày càng trở nên tệ hơn. Kể từ năm 2021, trang trại rộng 255 hecta (khoảng 1.03 km2) này không còn trồng bông nữa.
“Chúng tôi không thể trồng trọt được,” bà Caywood nói với The Epoch Times. “Do [hạn hán], nên chúng tôi đã không trồng bông, và từng ngọn cỏ linh lăng mà chúng tôi gieo trồng đều không phát triển nổi.”
Bà Caywood cảm thấy rằng những lời cầu nguyện của bà đã được hồi đáp khi những cơn mưa lớn đem lại cứu cánh tạm thời trong mùa hè và mùa thu vừa qua.
“Hơn bất cứ điều gì, chúng tôi rất biết ơn vì nước mưa đã tràn vào con đập. Nước mưa đã làm đầy con đập,” bà Caywood nói. “Tôi muốn nói rằng [năm 2022] là một năm có lượng mưa nhiều hơn — chúng tôi rất biết ơn vì điều đó.”
Những người nông dân bắt đầu cảm thấy lạc quan về năm tới — và bà Caywood tự thấy bản thân cũng là một người lạc quan.
“Là những nông dân, quý vị phải lạc quan,” bà nói. “Chúng tôi đã chịu cảnh hạn hán trong nhiều năm qua. Thật bất ngờ, chúng tôi đã có mưa. Chúng tôi biết rằng trận mưa này không giúp chấm dứt nạn hạn hán.”
“Đây hẳn là một sự thay đổi theo chu kỳ. Chúng tôi biết điều đó — nhưng có lẽ lượng mưa mà chúng tôi nhận được hồi cuối tuần trước nhiều hơn lượng mưa trong hai năm qua.”
Các vấn đề về chuỗi cung ứng lại là một trở ngại khác — chưa kể đến nạn lạm phát về giá cả và thực tế là “mọi người không muốn làm việc.”
Bà Caywood cho biết việc tìm kiếm sự trợ giúp — và nhiên liệu diesel — là những vấn đề tiềm ẩn sẽ xảy ra vào năm 2023.
“Chúng tôi đã đặt mua nhiên liệu. Chúng tôi mất khoảng sáu tuần để nhận được hàng vì họ không có đủ nhân lực để vận chuyển hàng hóa đến đây,” bà Caywood nói. “Chúng tôi đã phải đi vào thị trấn chỉ với một bình nhiên liệu vì máy kéo của chúng tôi đã cạn dầu rồi.”
Trang trại Caywood hy vọng bông sẽ nở ngập cánh đồng vào năm 2023.
“Chúng ta hãy đợi xem sao,” bà Caywood nói.
Khoảng 225 dặm (khoảng 362 km) về phía bắc, tại thị trấn có bề dày lịch sử Williams, tiểu bang Arizona — Gateway Grand Canyon — các nhân viên phục vụ của nhà hàng Route 66 Diner đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa cho rất đông thực khách. Ca khúc “Five O’Clock World” của nhóm thanh nhạc Mỹ The Vogues đã vang lên trên máy hát tự động dù mới 11 giờ sáng.
“Tôi nghĩ rằng năm trước thuận lợi hơn [đối với công việc kinh doanh],” chủ nhà hàng Jeff Pruett nói. “Năm nay, tôi nhận thấy việc kinh doanh bị sa sút.”
Những khó khăn do đại dịch
Hồi năm 1963, Route 66 Diner là một nhà hàng Denny’s đang làm ăn phát đạt. Ông Pruett quyết định khai trương nhà hàng này cách đây 11 năm, trang hoàng những bức tường lát gạch của nhà hàng bằng những kỷ vật thực của các thập niên 1950 và 60.
“Chúng tôi nhận thấy có ít thực khách hơn — đặc biệt là so với lượng khách mà chúng tôi thường tiếp đón vào mùa thu,” cô Angelina Howe, người quản lý phục vụ chính cho biết.
“Mùa hè thường khá tuyệt vời. Chúng tôi có rất nhiều thực khách địa phương và rất nhiều thực khách ngoại quốc yêu thích văn hóa Mỹ. Tất cả mọi thứ đều nguyên bản. Du lịch là ngành duy nhất giúp thị trấn này tiếp tục phát triển thịnh vượng.”
Tuy đại dịch quả thực đầy thách thức, nhưng ông Pruett cho biết mọi thứ hầu như đã trở lại bình thường.
Ông đã dỡ bỏ tất cả các tấm chắn kính, một dấu hiệu cho thấy giai đoạn xấu nhất của đại dịch COVID-19 đã qua.
Ông Pruett nói: “Tôi kiếm sống kha khá. Hầu hết những nhân viên của tôi đã làm việc với tôi khá lâu rồi.”
Thách thức hiện thời là lạm phát và tìm kiếm sự trợ giúp tốt.
Ông Pruett nói với The Epoch Times: “Giá thực phẩm đã tăng chóng mặt — nếu quý vị có thể tìm thấy những món hàng đó.”
“Bột kem [cà phê] là một vấn đề lớn. Giá trứng đúng là ngoài sức tưởng tượng. Giá thịt đã tăng lên. Tất cả mọi thứ cứ tăng lên một chút. Trong nhất thời, chuyện này như thể, ‘Quý vị có thể hiểu điều này không? Quý vị có thể hiểu điều đó không?’”
Đối mặt với những vấn đề này, ông Pruett mỉm cười trước những viễn cảnh của năm 2023, hy vọng rằng mọi thứ có thể và sẽ trở nên tốt hơn.
Ông nói: “Quý vị không thể nào mang tâm trạng bi quan và yếm thế như vậy.”
Thời đại khai sáng sắp đến
Theo ông Charley Lamson, một nhà ngoại cảm tại Trung tâm Thời đại Mới ở thành phố Sedona, tiểu bang Arizona, cách đó 90 dặm (hơn 144 km) về phía nam, thì quả thực hiện tượng này giúp khai thác một nguồn năng lượng cao hơn và nhìn thấy tương lai.
Dưới ánh trăng gần như tròn này, ánh sáng bên ngoài của trung tâm nói trên phát sáng màu hồng và màu tím lúc 5 giờ 30 phút chiều.
Một mùi trầm hương ngào ngạt tỏa khắp trung tâm này khi ông Lamson, 45 tuổi, ngồi bắt chéo chân sau một chiếc bàn kính, tay ông làm các ký hiệu trong khi ông bàn luận đến những thay đổi sắp tới vào năm 2023.
“Đây là một khoảng thời gian tuyệt vời trên Trái Đất,” ông nói. “Nhưng chúng ta cũng đang trải qua sự thay đổi lớn. Vì vậy, đây là lúc để mọi người thức tỉnh rằng có một số thứ dường như không mấy tốt đẹp.”
Ông Lamson cho biết các sự kiện toàn cầu đang bắt đầu nổi lên như một dòng điện mà sẽ phơi bày rất nhiều sự thật.
“Tôi nghĩ quý vị sẽ thấy nhiều trẻ thơ thức tỉnh hơn — trẻ hóa hơn — thoát khỏi các nghị trình, trở nên tự chủ hơn,” ông nói. “Suy nghĩ cho chính bản thân họ một lần nữa.”
Ông Lamson đã nói rằng hãy xem điều đó như một vòng quay cần thiết của bánh xe này, một sự thay đổi tần số của các electron quay quanh các nguyên tử — ánh sáng đi cùng với ánh sáng — chứ không phải với bóng tối.
Ông cho biết: “Điều đầy cảm hứng là rất nhiều người — mặc dù không tham gia nhiều vào chính trị — đang bắt đầu hội tụ lại gần nhau.”
Vì lý do này, ông Lamson đã nói rằng vào năm 2023, mọi người sẽ bắt đầu cảm nhận bằng trực giác rằng “những sự thật” mà họ đã biết được chủ yếu là những lời dối trá.
Mặc dù năm 2022 là một năm khổ cực đối với nhiều người, nhưng ông nhìn thấy một thời đại khai sáng sắp đến — “dù có muốn hay không.”
Kể từ năm 2002, người thợ đóng giày lâu năm Felipe Torres, chủ tiệm sửa giày The Big Shoe ở thành phố Bakersfield, tiểu bang California, làm việc với tốc độ chậm nhưng ổn định sẽ giành được chiến thắng trong cuộc đua.
Một tiệm sửa giày hình chiếc giày
Cứ năm ngày một tuần, 12 tiếng mỗi ngày, ông Torres làm việc tại cửa hàng có hình dáng giống chiếc giày thật lớn.
Vừa khoác vào chiếc tạp dề làm việc bằng da của mình, ông Torres nói, “Mọi người từ khắp bắc và nam đến xem cửa hàng này. Rất nhiều người từ khắp mọi nơi đến.”
Quý vị cảm thấy thế nào khi làm việc trong một cửa hàng hình chiếc giày?
“Quý vị còn nhớ bài thơ ‘Cụ Bà Ngụ Trong Một Chiếc Giày’ không?” ông Torres nói.
“Giờ đây là ông già làm việc trong một chiếc giày đấy nhé.”
Kể từ khi đại dịch kết thúc, công việc kinh doanh giày của ông Torres tốt lên. Giày da của mọi người vẫn cần được sửa chữa — bất chấp sự phổ biến của vật liệu tổng hợp của Trung Quốc.
“Bởi vì thị trường ngày nay có rất nhiều thứ tổng hợp — nhựa vinyl, không phải da thật. Với đồ da, nếu quý vị giữ gìn cẩn thận, sẽ dùng được trong nhiều năm. Còn vinyl thì dùng trong một thời gian thôi. Khi bị khô, nó sẽ bắt đầu nứt ra. Chỉ được vài tháng,” ông nói.
“Không phải mọi thứ Trung Quốc sản xuất đều là da. Đáy [giày] bằng da nhưng là loại rẻ nhất, được phủ bằng nhựa vinyl.”
Ông Torres cho biết công việc kinh doanh giày khiến ông cứ làm liên tục vì “tôi phải làm.”
“Không có cách nào khác để trang trải chi phí của tôi,” ông nói. “Nhìn chung, mọi thứ vẫn tốt.”
Làm việc nhiều giờ với những chiếc máy cũ kỹ, ông Torres than thở rằng nghề sửa giày là một ngành mỹ nghệ đang bị mai một, một kỹ năng mà cha của ông đã truyền dạy cho ông khi ông lớn lên ở miền trung Mexico.
“Đây đã là cuộc sống của tôi từ hồi tôi còn nhỏ,” ông nói. “Cha tôi là một thợ đóng giày. Tôi học được nghề này từ ông ấy.”
Ông Torres nhìn thấy viễn cảnh của công việc sửa chữa giày của mình vào năm 2023 với đầy hy vọng rằng công việc sẽ tốt hơn so với thời kỳ đại dịch.
“Đầu tiên, tôi hy vọng sức khỏe của mình sẽ tốt hơn,” ông nói, khi vẫn đang chiến đấu với hội chứng COVID kéo dài. “Bệnh cúm – bất cứ thứ gì.”
“Tôi hy vọng nền kinh tế sẽ tốt hơn và mọi người sẽ quay trở lại làm việc. Về tình trạng sức khỏe của tôi? Lên và xuống. Nhưng theo góc nhìn của tôi, mỗi ngày khi thức dậy, quý vị luôn là người chiến thắng.”
“Khỏe mạnh và tỉnh táo”
Ông Roger Sunderland, tài xế của công ty cung cấp dịch vụ lai dắt A&A Towing, tại Thành phố Carson, tiểu bang Nevada, chắc chắn sẽ đồng ý.
Trong 600 ngày qua, ông đã rất “khỏe mạnh và tỉnh táo” và chuỗi ngày này vẫn đang tiếp tục.
“Tôi đã có một năm tuyệt vời. Tuy tôi đã trải qua những thăng trầm, nhưng tôi mang một tinh thần của mùa Lễ Giáng Sinh, gia đình tôi ở Sacramento, các con gái của tôi,” ông Sunderland, 59 tuổi, cho biết.
“Mọi thứ đều tốt đẹp. Tôi yêu quý vùng đất này. Tôi mới chuyển đến đây vài năm trước. Tôi rất thích nơi này.”
Ông Sunderland hy vọng rằng trong năm 2023, ông sẽ tiếp tục đi đúng hướng “bởi vì mọi thứ bây giờ đều rõ ràng và tươi đẹp.”
Khoảng 15 dặm (khoảng 24 km) về phía đông bắc của Thành phố Carson là Thành phố Virginia, tiểu bang Nevada, một thị trấn khai thác bạc cũ trên sườn phía đông phủ đầy tuyết của Dãy Virginia.
Đường lái xe lên dốc rất trơn trượt và đầy nguy hiểm, hướng vào thị trấn trong một cơn bão tuyết. Nhưng cảm giác kỳ diệu và thích thú khi băng qua chặng đường này cứ như thể quý vị đào trúng mỏ vàng lớn.
Khu trung tâm thành phố trông giống như thời cách đây hơn 150 năm, với khu mặt tiền cửa hàng kiểu phương Tây kiểu cổ điển hiện là các cửa hiệu bán đồ cổ, quán cà phê, nhà hàng, cửa hàng quần áo, và quán rượu.
Thành phố Virginia, với dân số 787 người, đã phát triển thành một thị trấn bùng nổ đích thực với việc phát hiện ra bạc vào năm 1859 ở nơi được gọi là Comstock Lode. Năm 1883, ký giả kiêm cây bút người Mỹ Samuel Clemens bắt đầu làm phóng viên tại tờ báo Territorial Enterprise ở Silver Queen Saloon.
“Vào tháng 02/1863, khi đang làm việc cho tờ Territorial Legislature, ông Clemens đã lần đầu tiên ký tên cho tác phẩm của mình bằng bút danh Mark Twain,” một bài đăng về lịch sử viết.
“Ông Clemens qua đời ở Redding, tiểu bang Connecticut vào năm 1910, nhưng bút danh Mark Twain đã sinh ra ở địa điểm này 150 năm trước.”
Ông Michael Molisani như thể đang nhập tâm vào vai nhà văn Mark Twain. Ông Michael, vận bộ trang phục của thời kỳ năm 1873, đang cùng với vợ mình, bà Tora Engle-Molisani, dạo bước dọc theo lối đi bộ lót ván ở Thành phố Virginia.
Một năm đầy thử thách
Cặp đôi này đều là các diễn viên tái hiện lịch sử, đang trên đường đến Silverland Inn and Suites để dự tiệc Giáng Sinh hàng năm của nhóm Những Nhà Văn Thầm Lặng (Silent Writers).
“Chúng tôi ăn vận như thế này và đi bộ trong thị trấn,” ông Molisani nói. “Chúng tôi ở đây để tạo ra bầu không khí và cung cấp thông tin lịch sử cho các du khách. Vì vậy, nếu một khách du lịch muốn biết, ‘Này, đây là gì?,’ thì chúng tôi sẽ giúp họ.”
Ở khía cạnh cá nhân, năm 2022 là một năm đầy thử thách đối với cặp vợ chồng này.
Bà Engle-Molisani cho hay: “Cho dù quý vị có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa để vượt qua những khó khăn thì — vẫn có những chi phí không lường trước được.”
“Một phần nhà để xe của chúng tôi bị thổi bay. Công việc cũ của tôi đã không còn.”
Điều đó không ổn chút nào. Nhưng bà vẫn kiên trì và tìm được một công việc mới tại bộ phận nhân sự của hãng Tesla.
“Tôi chưa gặp ông Elon Musk. Tôi vô cùng hy vọng mọi thứ tốt đẹp cho năm 2023,” bà Engle-Molisani cho biết.
Mặt khác, chồng bà có giai đoạn bị nhiễm trùng xoang trong sáu tháng.
“Điều đó thật tệ,” ông Malisani nói, ông cảm thấy biết ơn vì thuốc kháng sinh và steroid đã chữa khỏi bệnh của ông.
Làm việc công việc lao động chân tay, ông cho biết ông không thích tình hình kinh tế hiện tại.
“Nhưng tôi cũng biết chúng tôi sẽ không rơi vào một cuộc suy thoái,” ông Molisani cho biết. “Chúng tôi vẫn không có đủ người cho tất cả các công việc.”
Và còn rất nhiều điều mà cặp đôi này sẽ phải trông chờ vào năm 2023, chẳng hạn như nhận nuôi một chú mèo thứ sáu.
Ngoài ra, “thế giới là rác rưởi,” ông Molisani nói với The Epoch Times.
“Nhưng quý vị biết gì không? Tôi không quan tâm vì tôi không thể sửa chữa điều này. Và tôi chỉ có ngần ấy năm trên Trái Đất. Vì vậy, tôi sẽ không nằm ra đó. Tôi sẽ nhảy múa.”
Tại Silver Queen Hotel Saloon, trên lối đi bộ bằng gỗ ở phía xa, anh nhân viên pha chế Charlie Seaton đã cho biết về spirits (các vong hồn) — chứ không phải loại rượu mạnh mà quý vị uống.
Truyền thuyết du lịch có kể về các vong hồn ám lấy quán rượu cũ và khách sạn gồm 28 phòng này, vốn được xây dựng vào năm 1876.
“Có vô số câu chuyện về những hồn ma ở đây,” anh Seaton, người đã vài lần gặp ma, cho biết.
“Không có gì ghê rợn cả. Chỉ là những năng lượng và trải nghiệm khác nhau.”
Sự phát triển ‘nổi bật’
Giờ đây, khi bầu không khí Giáng Sinh đang tràn ngập Thành phố Virginia, anh Seaton cho biết năm 2023 sẽ là một năm tuyệt vời cho các hoạt động kinh doanh. Năm nay chắc chắn là như vậy.
“Khu vực này phát triển nổi bật,” anh Seaton nói với The Epoch Times. “Đó là một năm thịnh vượng ở nơi đây. Đại dịch đã thúc đẩy sự tăng trưởng. Mọi người đều [yêu thích] thị trấn đầy gắn kết này, phải không?”
Người đồng sở hữu khách sạn Silver Queen, bà Constance Carlson, cho biết nếu như năm 2022 có thể chỉ dẫn điều gì đó, thì nói lên rằng năm 2023 sẽ có nhiều khách du lịch.
“Tôi rất bận vì mọi người đều muốn thoát khỏi thực tại khi họ đến đây. Đây là tháng bận rộn nhất của tôi trong 33 năm qua,” bà Carlson nói. “Quá bận rộn — và không có đủ sự trợ giúp.”
Ở bên kia đường của khách sạn Silver Dollar Saloon, ông Brian Staples, ở thành phố Virginia, đang thưởng thức một ly bia cùng với vợ tại quầy bar.
Mong muốn của ông Staple cho năm 2023 là gì?
“Tôi không biết,” ông nói. “Tôi muốn đọc các điều khoản và điều kiện trước.”
Đáng buồn thay, chuyến đi cuối năm xuyên qua ba tiểu bang miền tây nam này đã kết thúc ngay khi vừa bắt đầu.
Nhưng sẽ còn nhiều dặm nữa phải đi trước khi đi ngủ.
Lái xe về lại tiểu bang Arizona, màn đêm buông xuống như một mí mắt khổng lồ từ từ khép lại. Từng ngôi sao lần lượt hiện ra khỏi nơi ẩn nấp. Tuy nhiên, có điều gì đó thật êm dịu và sâu lắng, khi lắng nghe tiếng bánh xe lăn bánh như thôi miên — tiến về phía trước dọc theo Xa lộ 95 sa mạc, tránh xa sự điên cuồng của giao thông thành phố.
Nhóm biên dịch tin tức Anh ngữ Epoch Times Tiếng Việt
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times