Những khoảnh khắc cuối cùng của ông ngoại tôi
Bốn mươi hai năm trước, tôi đã chứng kiến một số điều có thể giúp tôi xoa dịu nỗi đau mất người thân. Mặc dù tôi biết sự kiện đó đã ban cho tôi phước lành, nhưng tôi phải mất nhiều năm mới có thể chia sẻ câu chuyện này.
Năm 1979, tôi lúc đó là một sinh viên năm hai ở trường đại học, đang đi về nhà để đón Lễ Phục Sinh. Khi tôi đi ngang qua cây cầu Throgs Neck ở thành phố New York, tôi nhờ bạn cho tôi xuống xe tại nhà của ông ngoại ở Bronx. Mặc dù ông ngoại tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng ông vẫn có thể giúp hàng xóm sửa chữa mái nhà. Tôi ngây thơ nghĩ rằng chẳng có việc gì cản trở được ông ngoại cả.
Sau khi bước vào nhà, tôi nhận ra ông ngoại đã mất đi chiếc “bụng bia” ngày nào và cặp kính gọng đen dường như quá to so với khuôn mặt ông. Ngay sau khi ông ôm tôi vào lòng, tôi mới thấy việc sút cân kia không đáng kể, và tôi rất vui mừng vì quyết định đến thăm ông ngày đó.
Ngày hôm sau, bố tôi đến đón tôi. Lúc này ông tôi đi lại rất khó khăn, nên tôi đã ở lại cùng ông. Tôi đến cửa hàng thức ăn nhanh ở góc phố và mua một lọ Ragu cùng một cân mì Ý. Đây là lần đầu tiên ông ngoại tôi, một người Ai-Len, ăn món mì ý. Ông rất thích nó và bữa ăn của chúng tôi vô cùng vui vẻ. Tôi không biết rằng, đó lại là bữa ăn cuối cùng của ông.
Ông ngoại rất yêu thích vườn hoa của mình. Ông hỏi tôi liệu mấy cây hoa nghệ tây đã nở chưa. Tôi không biết hoa nghệ tây là hoa nào cả, và tôi không biết phải chọn cái nào để tặng ông. Đối mặt với những ngày cuối cùng trong cuộc đời ông, tôi đã mất phương hướng một cách kỳ lạ.
Ông tôi bắt đầu xuất hiện những ảo giác. Ông thấy mình trẻ lại và ở cùng với năm người con. Ông nói chuyện với con trai cả như là đang nói với một hướng đạo sinh vậy. Rồi ông bắt đầu quở trách những người con của mình, cha tôi là Red và chú Jimmy, “Red, Jimmy, Qua đây ngay” (Điều này làm tôi buồn cười, như tôi đã luôn đoán rằng bố tôi rất nghịch ngợm khi ông còn trẻ). Giọng nói của ông rất nhẹ nhàng khi ông thủ thỉ ngọt ngào với hai người con gái, “Hãy ngồi lên chân của cha”. Tôi muốn làm ông vui lòng, nên tôi đã ngồi lên giường bên cạnh ông.
Trong vài ngày tiếp theo, ông không thể di chuyển nổi thân thể gầy yếu nữa, ông bắt đầu mất phản ứng. Nhưng khi vị mục sư đến thăm ông, thì ông cảm nhận được sự hiện diện đó và đưa tay ra để chào đón.
Đêm hôm đó tôi đã không thể ngủ được. Tôi đến và ngồi kế bên ông. Lúc đó khoảng 2 giờ sáng, mặt ông nhăn nhó vì đau đớn, nên tôi đỡ ông dậy và cho ông uống thuốc giảm đau. Sau đó, tôi nhẹ nhàng đặt đầu ông xuống gối để ông nghỉ ngơi.
Bất chợt, ông mở mắt ra và không hề có dấu hiệu đau đớn nào. Ông nỗ lực ngồi dậy bằng chính sức lực của mình. Ông tỏ ra vô cùng hạnh phúc và ngạc nhiên khi chứng kiến thứ gì đó ở phía bên kia góc phòng. Ông kinh ngạc nhìn về phía trước và chìa cả hai tay ra như thể đang nắm lấy một người thân yêu quý giá. Ông đã nở một nụ cười bình yên và mãn nguyện nhất mà tôi từng thấy. Tôi há hốc miệng theo đúng nghĩa đen và nhìn chằm chằm vào ông. Sau đó, ông bình tĩnh trở lại, rồi chỉ sau ba hơi thở gấp gáp, ông đã qua đời.
Trong nhiều năm sau đó, tôi tự hỏi bản thân rằng ông ngoại đã nhìn thấy điều gì. Có phải là Chúa của chúng ta, những thiên thần, hay là cha và mẹ của ông ngoại? Và tất nhiên, tôi không có câu trả lời cho điều này. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, khi cuộc sống của chúng ta trên trái đất này kết thúc, sẽ có một điều gì đó được chuẩn bị cho chúng ta, khác biệt với bất kỳ điều gì chúng ta từng biết, và khiến chúng ta mỉm cười bình yên.
Bernadette Bonnano sống ở Albany, N.Y. Quý vị có thể liên lạc với ông qua địa chỉ thư điện tử sau: [email protected].
Hoàng Long biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: