Trung Cộng đã và đang hủy hoại những giá trị tốt đẹp nhất của Trung Quốc
Đảng Cộng sản Trung Quốc (Trung Cộng) đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa gắt gao cho lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập Đảng. Bắc Kinh đang được canh giữ nghiêm ngặt. Các cửa hàng bán dao được yêu cầu ghi lại số thẻ căn cước và báo cáo thông tin của khách hàng cho cảnh sát. Các nhà hàng trong các khu vực hạn chế ra vào buộc phải đóng cửa. Trung Cộng đang bắt giữ những người đến Bắc Kinh và chặn bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào không thể hiện đầy đủ việc tự kiểm duyệt.
Trung Cộng bề ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng trên thực tế lại vô cùng căng thẳng. Mặc dù bị kiểm soát chặt chẽ và tẩy não trong nhiều thập kỷ, nhưng người dân Trung Quốc nhận thức một cách minh xác rằng hệ thống cộng sản này là phi nhân tính và sẽ không tồn tại lâu dài.
Kể từ khi giành được Trung Quốc, Trung Cộng đã sát hại khoảng 80 triệu người Trung Quốc. Trong suốt thời gian tồn tại của mình, nhà cầm quyền này chưa bao giờ ngừng các chiến dịch thanh trừng các nhóm khác nhau, mỗi lần lại chọn một nhóm mới để nhắm vào. Mục tiêu thanh trừng đầu tiên của Trung Cộng là những ai đại diện cho những gì tốt nhất của người Trung Quốc và nền văn hóa của họ.
Trong những năm 1950, Trung Cộng đã tước đoạt tài sản của các địa chủ, tịch thu các cơ sở kinh doanh tư nhân từ các chủ doanh nghiệp, và sát hại hàng triệu người mà họ gọi là “tư sản”. Nhiều nạn nhân của đảng này là những người có học vấn nhất và thành công nhất trong xã hội Trung Quốc – thường là những người đã tiếp thu những giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp nhất của Trung Quốc, vốn được truyền lại cho họ qua lịch sử gia tộc lâu đời.
Người Trung Quốc có truyền thống lâu đời là chung thủy với gia đình và bạn đời của mình. Còn các quan chức Trung Cộng khi đến các thành phố thì ly dị vợ và kết hôn với các cô gái thành thị. Người Trung Quốc cũng có một lịch sử lâu đời về việc tôn trọng và ủng hộ tăng ni sống trong các chùa chiền, nhưng Trung Cộng lại buộc các nhà sư phải kết hôn.
Tất cả các nước cộng sản đều đã kinh qua nạn đói. Đó là kết quả tất yếu của hệ thống cộng sản. Ở Trung Quốc, Nạn Đói Lớn từ năm 1958 đến năm 1962 ước tính đã tước đi sinh mệnh của khoảng 40 triệu người. Trong hàng ngàn trường hợp, nạn đói đã khiến người ta phát điên và chuyển sang ăn thịt đồng loại.
Có một câu chuyện như thế này mà rất nhiều người đều biết. Có một người cha với hai đứa con, một trai và một gái, là những người duy nhất còn sót lại trong nông trang của họ. Một hôm, người cha đuổi đứa con gái ra khỏi nhà. Khi bé gái trở về, em trai đã biến mất. Có một lớp bọt trắng nổi lên trong chảo, và một cục xương bị văng ra trên bếp. Vài ngày sau, người cha đổ thêm nước vào chảo rồi gọi con gái lại gần. Bé gái sợ hãi đến mức trốn sau cánh cửa, khóc lóc van xin: “Cha ơi, xin đừng ăn thịt con. Con sẽ nhổ cỏ và kiếm củi cho cha. Nếu cha ăn thịt con, thì sẽ không có ai làm việc cho cha nữa.”
Trung Quốc có lịch sử 5,000 năm văn hiến. Trong phần lớn thời gian đó, Trung Quốc là niềm ao ước của các quốc gia láng giềng. Người dân thời đó sống văn minh và có phong thái lịch thiệp. Ngay cả những vị vua từ các quốc gia khác cũng lựa chọn ở lại và thậm chí dành trọn cuộc đời ở Trung Quốc. Tuy nhiên, chủ nghĩa cộng sản đã đem lại nạn đói, sự nghèo khổ, và một cuộc chiến bất tận chống lại chính người Trung Quốc.
Người Trung Quốc có truyền thống tôn kính các bậc trưởng bối, thể hiện sự kính trọng của họ đối với ông bà, cha mẹ, và thầy cô. Như cổ nhân vẫn răn dạy, “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ,” nghĩa là một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Tuy nhiên, vào những năm 1960 trong cuộc Cách mạng Văn hóa, thanh thiếu niên đã được các quan chức cộng sản khuyến khích đánh đập cha mẹ và giáo viên của họ. Chỉ riêng ở Bắc Kinh, hơn một ngàn giáo viên đã bị học sinh của mình đánh đến chết. Khi còn trẻ, ông Bạc Hy Lai – sau này là thị trưởng của siêu đô thị Trùng Khánh, người đã đến thăm Hoa Kỳ với tư cách là một quan chức cao cấp – đã dẫm đạp lên ngực của cha mình khiến ông bị gãy nhiều xương sườn. Hành vi kiểu này là chưa từng có trong suốt 5,000 năm lịch sử của Trung Quốc.
Trung Cộng đã sử dụng thanh thiếu niên để lục soát nhà dân và phá hủy các đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật và văn vật truyền thống mà họ tìm thấy, cũng như các tác phẩm nghệ thuật công cộng, đền chùa, v.v. – bất cứ thứ gì có thể khiến mọi người nhớ về văn hóa truyền thống Trung Quốc.
Văn hóa Trung Quốc luôn được tin là nền văn hóa thần truyền. Còn hệ tư tưởng cộng sản là chống lại nhân loại và phi nhân tính. Bất cứ điều gì đại diện cho các nguyên tắc và văn hóa truyền thống đều là trở ngại cho việc thực thi hệ tư tưởng của chủ nghĩa cộng sản.
Sau khi sử dụng thanh thiếu niên để phá hủy các văn vật truyền thống và lật đổ các đối thủ chính trị, Trung Cộng đã điều động chính những thanh thiếu niên đó đến vùng nông thôn hẻo lánh để được “giáo dục”. Làm như vậy là để ngăn chặn một cuộc cách mạng tiềm ẩn và nhu cầu tìm việc làm từ lực lượng này. Chính những thanh niên trẻ này sau đó đã phải đối diện với nhiều năm đau đớn và tuyệt vọng.
Trung Cộng cũng đóng cửa các trường đại học và buộc thanh niên trí thức về nông thôn làm công việc đồng áng để “cải tạo”. Đôi tay của nhiều nhạc sĩ đã bị chai sần vì lao động khổ sai. Vô số nhà văn, nghệ sĩ, giáo sư, kỹ sư, nhà khoa học, chuyên gia hàng đầu và giới tinh hoa văn hóa – những người được biết đến nhờ sở hữu những kiến thức, kỹ năng và tinh thần văn hóa của một quốc gia – đã tự kết liễu đời mình.
Nguy hại nhất là khi Trung Cộng lên cầm quyền, nó đã đặt tôn giáo ra ngoài vòng pháp luật, coi đó là “nha phiến của nhân dân”. Đảng này sử dụng thuyết vô thần để phá hủy đức tin của người dân vào Thượng Đế, từ đó tước đi niềm tin của mọi người vào các tiêu chuẩn đạo đức.
Chiến dịch đàn áp tôn giáo nghiêm trọng nhất của Trung Cộng là nhắm vào các học viên Pháp Luân Công. Xét về quy mô và mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại thì điều này là chưa từng có: nhắm vào 100 triệu học viên của môn tu luyện tinh thần này, cùng với bạn bè thân quyến của họ. Pháp Luân Công dạy thiền định truyền thống, vốn là một phần cốt lõi của truyền thống Trung Hoa từ thời cổ đại, cũng như các nguyên lý Chân, Thiện, và Nhẫn.
Để tiến hành cuộc bức hại, hiện đã bước sang năm thứ 23 này, lãnh đạo Trung Cộng Giang Trạch Dân đã thăng chức cho bất cứ ai ủng hộ cuộc bức hại, buộc mọi người chống lại sự chân thật, thiện lương, và sự nhẫn chịu. Khi đề bạt những kẻ đi ngược lại với sự tử tế, Trung Cộng đã đặt những kẻ có năng lực hành ác cao nhất vào những vị trí hàng đầu trong xã hội Trung Quốc.
Việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công đã được quân đội, cảnh sát, tòa án, bệnh viện, và hệ thống nhà tù hỗ trợ và thực hiện; qua đó những người khỏe mạnh bị sát hại để lấy nội tạng bán kiếm lời. Kết quả là toàn bộ đất nước này đã hoàn toàn băng hoại đạo đức.
Một khi Trung Cộng đã bắt đầu thâu lợi từ việc sát hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng của họ, thì đảng này không thể ngừng công việc kinh doanh giết-để-kiếm-tiền của nó. Nó đã và đang tiếp tục làm vậy ở tỉnh Tân Cương.
Phá hủy các truyền thống Trung Quốc, làm tổn hại đến tiêu chuẩn đạo đức, và bức hại những người có đức tin là những tội ác lớn nhất của Trung Cộng.
Đảng này đã sát hại nhiều người ở Trung Quốc hơn tổng số người thiệt mạng trong cả hai cuộc chiến tranh thế giới cộng lại. Ngoài giết chóc, nó còn làm mọi cách để hủy hoại tinh thần, văn hóa và phẩm giá của người Trung Quốc. Nhận thức rõ ràng rằng là kẻ thù của người dân, Trung Cộng luôn sống trong khủng hoảng.
Đó là lý do tại sao khi các nhà lãnh đạo hàng đầu của Trung Cộng nói chuyện tại các lễ kỷ niệm, họ luôn cố gắng tạo ra một lời kêu gọi mạnh mẽ, và thể hiện như thể họ đại diện cho người dân Trung Quốc. Nhưng trên thực tế, Trung Cộng đã đang bắt người dân Trung Quốc làm con tin, vì lo sợ rằng họ sẽ vùng lên và lật đổ chính quyền này.