Chuyển đổi mô hình: Từ tìm kiếm điều trị đến chấp nhận sự ra đi

Cuối cùng thì mỗi người trong chúng ta, cũng như các bác sĩ và những người thân yêu xung quanh cần phải thay đổi quan điểm của mình.

Giống như tất cả mọi người, bà L đã phải đối mặt với nhiều thay đổi mô hình trong hành trình điều trị bệnh. Bà không còn tìm kiếm phương pháp điều trị có thể kéo dài sự sống. Đối với bà, thời gian trên bãi biển quý giá và ý nghĩa hơn nhiều so với việc nhận lại một vài xét nghiệm trong giới hạn bình thường.

Vì nằm trong khu nghỉ dưỡng, nên bệnh viện của chúng tôi tiếp nhận du khách [với số lượng] nhiều như người dân địa phương. Một số khách du lịch đang trong quá trình điều trị các bệnh nặng. Tôi chắc chắn họ có suy nghĩ rằng “Tôi không quan tâm liệu mình có bị ung thư hay không — tôi sẽ sống cuộc đời của mình! Tôi đang tham gia kỳ nghỉ đã lên kế hoạch từ lâu!”

Những tâm hồn bồn chồn này thường không báo trước với bác sĩ ung thư rằng họ sẽ đi về phía nam để nghỉ ngơi và thư giãn trong một vài ngày sau đợt điều trị hóa trị liệu. (Tôi không thể đổ lỗi cho họ. Trong hoàn cảnh đó, tôi cũng sẽ lén lút như vậy.) Tôi chắc chắn rằng họ lo ngại các bác sĩ sẽ không khuyến khích việc đi lại.

Bà L là một trong những du khách như vậy. Bà đã đến những bãi biển của chúng tôi trong suốt cuộc đời, ngay cả sau khi hai vợ chồng bà cảm thấy cô đơn, trống trải khi các con trưởng thành và rời khỏi gia đình. Tuy nhiên, chuyến thăm này có sự khác biệt. Trong những tháng gần đây, “hộ chiếu sức khỏe” của bà đã được các bệnh viện và trung tâm điều trị tại quê nhà ở Indiana đóng dấu nhiều lần. Cặp đôi nhận ra rằng chuyến đi biển này sẽ là chuyến đi cuối cùng.

Khi gửi lời chào hỏi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ý chí của bà. Một cách mơ hồ, bà kể về tất cả những kỳ nghỉ của gia đình.

Bà nói: “[Tại đây,] tôi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm về khung cảnh các con chơi đùa trên cát, ánh nắng ban mai sưởi ấm khuôn mặt của chúng tôi. Tôi không đến để chỉ đơn giản là để ngắm biển. Tôi đến để hồi tưởng lại những ký ức đó một cách trọn vẹn. Tôi đến để chìm những ngón chân của mình trên bãi cát ấy, cũng chính là bãi cát mà các con tôi đã để lại biết bao dấu chân qua năm tháng. Tôi biết rằng bạn hiểu điều đó.”

Ngay lập tức, tôi nhớ đến cảnh tượng các con nhỏ của mình vừa chạy vừa cười khi những làn sóng thủy triều đuổi theo trong một trò chơi đuổi bắt. Tôi nghĩ về những buổi bình minh tuyệt đẹp chào đón tôi mỗi ngày, để lại những hình ảnh phản chiếu tuyệt đẹp trong hồ thủy triều. Trong tâm trí, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của mặt trăng to tròn trôi trên mặt nước biển.

Tôi đã hiểu ra.

Bà L đã nói về cảnh tượng đẹp đẽ này trước khi chia sẻ về cảm giác của bản thân, và trước khi chúng tôi thảo luận về sức khỏe của bà. Tôi chăm chú lắng nghe, bởi vì khi nói một cách say mê nhất, chính là lúc họ tiết lộ những gì bản thân xem trọng nhất. Bà đang bộc bạch những ưu tiên của mình. Căn bệnh ung thư đã cướp đi rất nhiều thứ, nhưng sẽ không cướp đi ký ức cuối cùng của bà ở bãi biển này.

Sau cùng, chúng tôi cũng đề cập đến các vấn đề y tế của bà. Bà nói với tôi rằng không có phương pháp điều trị nào có thể chữa khỏi, hoặc ít nhất là làm giảm tiến triển bệnh của bà. Bà cùng lắm là sống được vài tuần hoặc có lẽ vài tháng. Mặc dù không dùng cụm từ “sự ra đi thanh thản,” nhưng đó là những gì bà đang mô tả khi nói về gia đình, cuộc sống và sự suy sụp hiện tại của mình. Chuyến đi này nhằm kết thúc chương cuối cùng trong cuộc đời; và bà sẽ ra đi tại nhà.

Chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau, nếu bà không bị ốm yếu đến mức phải nhập viện trong chuyến đi cuối cùng này. Trong khi đã khá quen thuộc với hệ thống chăm sóc sức khỏe ở quê nhà, bệnh viện của chúng tôi là một vùng đất xa lạ với bà. Tôi là một người xa lạ. Người chồng lo lắng đứng bên cạnh khi bà kể cho tôi về tiền sử sức khỏe bản thân. Bà bày tỏ sự tin tưởng rằng bà sẽ trở về nhà với gia đình yêu thương của mình và ra đi với những ước mơ đã hoàn thành.

Tôi ngạc nhiên trước người phụ nữ mạnh mẽ này — một bệnh nhân và cũng là một người thầy của tôi. Bà biết tình trạng [sức khỏe] thực sự của mình. Nhưng hơn cả kiến ​​thức, bà có trí huệ. Bà chắc hẳn có một chút sợ hãi, nhưng thể hiện sự dũng cảm nhiều hơn là sợ hãi. Với niềm hy vọng rõ ràng tràn đầy, bà toát ra vẻ bình yên.

Vào thời điểm đó, vai trò bác sĩ tạm thời của tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không giữ bà ở lại bệnh viện trong một khoảng thời gian được khuyến nghị. Tôi cũng không phải chạy nhiều thử nghiệm chỉ để trì hoãn sự ra đi [không thể tránh khỏi]. Công việc của tôi là giúp bà khỏe mạnh càng sớm càng tốt để bà có thể thực hiện mong ước tận hưởng vài ngày cuối cùng trên bãi biển trước khi trở về nhà để từ biệt cuộc đời.

Tôi gọi tất cả những điều này là một sự thay đổi mô hình. Đó là một sự thay đổi quan trọng và cần thiết trong quan điểm của các bác sĩ và bệnh nhân. Là nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe, chúng tôi được đào tạo để làm mọi thứ trong khả năng để chống lại bệnh tật và phục hồi hoặc duy trì sức khỏe. Với áo khoác trắng và ống nghe làm “áo giáp”, cùng các loại thuốc mới và phương pháp điều trị tiên tiến làm vũ khí, chúng tôi luôn sẵn sàng ra trận. Nhưng đôi khi chúng ta mải mê chiến đấu đến nỗi không còn nhìn thấy những gì chúng ta đang [cần] chống lại. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể thực hiện nhiệm vụ dựa trên nguồn dữ liệu thay vì bệnh nhân. Chúng ta có thể quên rằng trở thành người thắng cuộc có ý nghĩa hơn nhiều so với những con số đẹp trong ngày hoặc trong tuần.

Giống như tất cả mọi người, bà L đã phải đối mặt với nhiều thay đổi mô hình trong hành trình điều trị bệnh; những gì tôi đang chứng kiến ​​là phần cuối cùng. Bà không còn tìm kiếm phương pháp điều trị có thể kéo dài sự sống, bất kể về mặt chi phí hay thời gian. Bà chỉ đơn giản muốn hộ chiếu sức khỏe của mình được đóng dấu “xuất viện” càng nhanh càng tốt. Đối với bà, thời gian trên bãi biển quý giá và ý nghĩa hơn nhiều so với việc nhận lại một vài xét nghiệm được đánh dấu WNL (trong giới hạn bình thường).

Các cuộc trò chuyện về một sự thay đổi mô hình như vậy đòi hỏi thời gian, sự lắng nghe tích cực và quan trọng nhất là sự đồng cảm. Trong trường hợp này, ông L đã dành tặng vợ tất cả những món quà này. Mặc dù tiếc thương cho sự chuẩn bị ra đi của bà, ông đã chọn bỏ đi sự ích kỷ và dành trọn tình yêu thương cho người vợ bằng cách làm theo mong ước của bà để giúp bà ra đi thanh thản.

Ví dụ của ông L nhắc chúng ta rằng điều quan trọng là các thành viên trong gia đình cần nhận ra thời điểm của sự thay đổi mô hình [chăm sóc] và trợ giúp những người thân yêu của họ trong suốt quá trình này. Điều quan trọng không kém đối với các bác sĩ lâm sàng là ghi nhận những thay đổi như vậy và giúp đỡ bệnh nhân.

Tú Liên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times

Chia sẻ bài viết này tới bạn bè của bạn