Sống độc lập khi về già nhờ tập luyện thích hợp

Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu tập thể dục. Đó là những hoạt động phù hợp giúp bạn sống một cách độc lập trong ngôi nhà của mình.

Nghiên cứu mới cho thấy, mặc dù việc xây dựng thói quen lành mạnh ở độ tuổi sớm hơn có thể mang lại một số lợi ích lâu dài, nhưng việc tăng hoạt động thể chất có thể giúp ích ở mọi lứa tuổi.

Một nghiên cứu mới phát hiện ra rằng những người già có sức khỏe thể chất kém với khối lượng cơ thấp (suy nhược cơ) có thể giảm 22% mức độ “khuyết tật vận động” trong vòng 3 năm, bằng cách sử dụng một chương trình bao gồm những thay đổi cụ thể về thói quen tập thể dục và cách ăn uống của họ.

Theo bài báo được công bố ngày 11/05 trên trang BMJ, công thức để thành công bao gồm tăng thời gian đi bộ, cùng với các bài tập cải thiện sức mạnh, tính linh hoạt và thăng bằng của cơ thể trong thói quen hàng ngày. Chương trình cũng bao gồm việc tăng lượng protein nạp vào.

Tiến sĩ Thomas Gill, tác giả của một bài xã luận đi kèm với nghiên cứu cho biết, những phát hiện này xác nhận giá trị của chương trình hoạt động thể chất ở người cao tuổi sống tự do.

Gill, một giáo sư về lão khoa tại Trường Y Yale cho biết: “Chúng ta nghe đi nghe lại rằng mục tiêu quan trọng nhất của người cao tuổi là muốn duy trì sự độc lập của mình khi về già. Điều này có nghĩa là họ không muốn phải phụ thuộc vào người khác trong các công việc hàng ngày của họ.”

Gill lưu ý, có rất nhiều hoạt động đòi hỏi một mức độ vận động nhất định mà mọi người muốn duy trì [khả năng tự thực hiện] khi về già, chẳng hạn như đi từ chỗ đậu xe đến cửa hàng tạp hóa, sau đó đi bộ trong khu vực mua sắm.

Ông giải thích: “Mất khả năng vận động độc lập thường là một yếu tố nguy cơ cao dẫn đến các kết cục không tốt sau đó. Nghĩa là, bạn có thể mất khả năng quản lý một số hoạt động cơ bản hơn,” chẳng hạn như tắm rửa và mặc quần áo.

Đồng tác giả nghiên cứu, Tiến sĩ Emanuele Marzetti cho biết, với tư cách là một bác sĩ lão khoa, đôi lúc ông cảm thấy lo ngại về việc chẩn đoán quá mức và điều trị quá mức, ngoại trừ khi đơn thuốc chính là tập thể dục.

Marzetti, từ Trung tâm Y học Lão khoa tại Phòng khám Đa khoa Đại học Agostino Gemelli ở Rome, Ý cho biết: “Tôi nghĩ rằng chúng tôi có đủ bằng chứng để kê đơn về hoạt động thể chất và dinh dưỡng tối ưu mà không cần tiến hành những thử nghiệm bổ sung.”

Những người tham gia nghiên cứu bao gồm hơn 1,500 đàn ông và phụ nữ với độ tuổi trung bình là 79, từ 16 cơ sở khám bệnh ở 11 quốc gia Âu Châu. Khoảng một nửa có sự can thiệp về tập luyện. Còn lại, những người trong nhóm đối chứng được giáo dục hàng tháng về quá trình lão hóa khỏe mạnh.

Tất cả những người tham gia đều đeo một thiết bị đo hoạt động trên đùi và được theo dõi trong 36 tháng.

Trước khi thử nghiệm, gần một nửa (47%) số người trong nhóm can thiệp bị khuyết tật vận động và 53% trong nhóm chứng cũng vậy. Tuy nhiên, tất cả đều có thể tự đi bộ trong khoảng 1/5 dặm (322m).

Kết quả cho thấy có sự cải thiện điểm số hoạt động thể chất ở nhóm tập thể dục nhiều hơn so với nhóm đối chứng sau cả 24 tháng và 36 tháng.

Ngoài ra, những phụ nữ trong nhóm được can thiệp có sức mạnh cơ bắp và khối lượng cơ bắp mất ít hơn ở tháng thứ 24 và khối lượng cơ mất ít hơn ở tháng thứ 36. Không có sự khác biệt về khối lượng cơ hoặc sức mạnh cơ ở nam giới.

Marzetti cho biết hiện vẫn có nhiều hướng dẫn về cách kê đơn hoạt động thể chất, ngay cả đối với những người già yếu, nhưng thường không được đề cập trong trường y.

“Chúng tôi chỉ đơn giản là thực hiện những hướng dẫn đó và thay đổi phù hợp với các vấn đề [sức khỏe] mà chúng tôi đang nghiên cứu. Chúng tôi không làm bất cứ điều gì đặc biệt. Chúng tôi làm những gì nên làm hàng ngày ở phòng khám lão khoa hay trên thực tế là ở văn phòng y tế,” Marzetti nói.

Với tư cách là một công dân xã hội, Gill đưa ra một cách quan trọng để giúp người cao niên có thể đi bộ nhiều hơn là loại bỏ những cản trở đối với việc di chuyển trong cộng đồng. Chẳng hạn như thiết kế các làn đường đi bộ hoặc các lối đi trong nhà an toàn để đảm bảo việc tản bộ tại các khu vực lân cận [nơi người cao tuổi sinh sống].

Gill cũng gợi ý rằng một cách nhanh hơn để xác định người có thể có nguy cơ mất khả năng di chuyển độc lập, thay vì tiến hành một loạt các thử nghiệm, là đánh giá tốc độ dáng đi.

“Tốt nhất, những người này sau đó nên được giới thiệu đến các chương trình hoạt động thể chất có cấu trúc trong cộng đồng,” Gill viết trong bài xã luận.

Tìm hiểu thêm thông tin về việc duy trì khả năng vận động và ngăn ngừa khuyết tật tại Viện Quốc gia Hoa Kỳ về Lão khoa.

Bài viết này ban đầu được xuất bản trên trang HealthDay.

Tân Dân biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times

Cara Murez
BTV Epoch Times Tiếng Anh
Cô Cara Murez là một ký giả chuyên về chủ đề sức khỏe, ngân hàng và sách. Các bài viết của cô đã xuất hiện trên trang HealthDay và trên nhiều tờ báo và tạp chí. Cô từng học chuyên ngành báo chí tại Đại học Oregon.
Chia sẻ bài viết này tới bạn bè của bạn